Xuân nầy con vắng mẹ
Nguyễn Thị Hai


Thời tiết của những ngày cuối đông se se lạnh, đường phố nhộn nhịp hẳn lên, người người đi mua sắm, ai cũng hối hả làm việc để chào đón một mùa xuân nữa lại về trên quê hương, làng xóm. Tôi lặng lẽ trong dòng đời ấy, cũng háo hức đón chờ mùa xuân đến, mà trong lòng thì buồn vô hạn vì thiếu mất một người mà tôi thương yêu nhất. Tôi cứ nghĩ rằng Mẹ sẽ sống mãi bên tôi, bên đàn cháu mà Mẹ hết mực yêu quý, mà không nghĩ đến việc Mẹ ra đi.

Mẹ ơi! Lúc còn trẻ Mẹ đã phải trải qua bao nhiêu vất vả để lo cho những đứa con côi cúc của mình. Mẹ vừa làm mẹ mà cũng vừa làm cha trong suốt quãng đời của Mẹ, không có một ngày sung sướng, an nhàn. Vậy mà bây giờ, khi các con của Mẹ đã lớn khôn, yên bề gia thất, sao Mẹ không vui sống tuổi già với con, với cháu mà lại vội vã ra đi???

Mẹ ra đi bỏ lại ngôi nhà yêu dấu, bỏ lại cái ngạch cửa mà Mẹ hay ngồi ngóng cháu, chờ con về thăm. Những bụi chuối, khóm mía, vườn rau cũng không còn bàn tay của Mẹ chăm sóc, bón phân. Đã biết cuộc đời là vô thường nhưng con lại không sao ngăn được những dòng nước mắt cứ tuôn rơi, và con cũng biết những dòng nước mắt ấy cũng không sao níu Mẹ ở lại cuộc đời này được nữa. Mẹ ơi!!! Tết năm nay sẽ không còn Mẹ ngồi gói những đòn bánh tét để cúng ông bà. Những tiếng cười giòn tan của mấy đứa cháu khi được Mẹ lì xì cũng sẽ im vắng.

Lúc sanh thời lúc nào Mẹ cũng mở rộng vòng tay che chở cho con những phiền não, đau khổ của cuộc đời. Mẹ rộng lượng và sống nhân hậu với mọi người. Vậy mà có lúc con lại vô tâm mà quên mất rằng:

Mẹ già như chuối chín cây,
Gió lay Mẹ rụng con rày mồ côi...

Mẹ ơi, Mẹ bỏ lại tất cả những gì Mẹ yêu quý nhất để về nơi quê hương mới. Con ước nguyện Mẹ sẽ sống bình yên. Còn con Tết năm nay và mãi mãi con không có Mẹ trên đời rồi Mẹ ơi !!!

(12/2011)