Tân niên…. và "Bê Bối"
Lưu  Từ    

 
    Bao lâu rồi không còn nhớ đến cái cảm giác se lạnh vào buổi sáng sớm mấy ngày đầu năm, bao lâu rồi đã quên đi hình ảnh một vài cơn mưa trái mùa vội đến rồi đi ba ngày Tết, và bao lâu rồi ngày mùng 5 Tết, quán Vườn Dâu đường Bình Nhâm 07, đã trở thành tụ điểm cho lớp Bê Bối (B4) khóa 9 Trịnh Hoài Đức, được bạn Thơm (chủ quán) mở ra bửa tiệc Tân Niên hàng năm khoản đải bạn bè chung lớp ngày nào.
                                                        Bê bối (B4) đây rồi, còn lại những ai,
                                                 Kẻ bước Thiên Thai, người lạc sông Đoài.
                                                    Vườn Dâu hội ngộ, ôi !.. bao chuyện cũ,
                                                          Chỉ mới dăm câu.... đã vội hết ngày.
    Tết Đinh Dậu mùng 5 tháng giêng năm nay, quán Vườn Dâu một lần nữa hân hoan chào đón những gương mặt quen thân xa gần và cũng ân cần đón tiếp ai có lòng đến chung vui dù xa lạ nhưng có liên quan đến ngôi trường Trịnh Hoài Đức xưa.
    Chưa đến 10 giờ sáng mà tiếng “Allo” rõ ràng của thằng bạn thân trong cái di động của tôi như có vẻ hối thúc ..nôn nao:
                -    Ê !!! mầy đang ở đâu....qua Vườn Dâu chưa ??
    Chống chế cho sự chậm trể.. nhát gừng tôi nói:
                -    Ừ...tao đang sửa soạn qua bên đó..
                -    Mầy qua đó bằng gì ??
                -    Ừ..thì bằng hai bánh..Honda..
    Chát chúa giọng nói bên tai:
                -    Không cần...tụi tao đến đón mầy.. 5 phút tao tới... ( rụp..cúp máy).     
     Nói rằng 5 phút nhưng dồn lại chỉ hai phút sau một chiếc xe Van 7 chỗ màu xám đỗ ngay trước cổng nhà và bốn thằng bạn thân hăm hở tay bắt mặt mừng..chúc... chúc..à..chợt hiểu ! thì ra bọn nó muốn đến chúc Tết mình mà..Thật cảm động trong lòng vì sự quan tâm và nhiệt tình này. Mỗi người một lon bia để giải khát đường dài, thằng Phạm văn Huệ xa nhất từ Phú Thứ, Bùi quang Duy và Lê văn Thiện với Châu kim Thành từ Thủ dầu Một tới, những mẫu chuyện rôm ra từ sự mắc mỏ thị trường Mai bởi vì hoa nở sớm và ảnh hưởng lụt lội.. mùa mưa kéo dài.. rồi tới chuyện đố nhau làm sao biết chim nào trống hay mái trong cái lồng nho nhỏ, có đôi Uyên Ương đang chút chít nhảy nhót..cả bọn không đưa ra được một lý luận nào thích đáng...cuối cùng, đồng chấp nhận cái suy luận sắt đá do chị chủ nhà đưa ra:
                -    Con chim nào bị ăn hiếp... thì đó là con chim trống..
    Chiếc xe Van 7 chỗ ngồi gói trọn bọn tôi ấm cúng khào chuyện vui buồn. Cặp theo bờ sông Búng hướng về quán Vườn Dâu, một vài chiếc xe hai bánh nằm lẻ loi bên đường hứng nắng và kiên nhẩn đợi, chủ nhân bọn chúng đang thảnh thơi buông câu chờ cá….chợt một vài ý thơ nhí nhỏm hình thành lảng vảng đâu đây…
                                                                  Nằm nhà, vợ chửi phải đi câu,
                                                                  Cá có, cá không chẳng lo cầu.
                                                          Gió mát, mây xanh dòng nước bạc,
                                                                   Một mình một cõi, mấy lo âu.
    Bổng dưng bắt gặp chính mình khi xưa ngụp lặn trong dòng sông nầy bắt cá, bắt tôm lúc mười ba, mười bốn, cái thuở còn ngây ngô cắp sách đến trường Trịnh Hoài Đức, cái thời dẫy đầy kỷ niệm vui với bạn bè, với sách vở, kỳ thi, thầy và cô giáo, những con đường rợp ngời  áo dài trắng nón bài thơ. Gói ghém những ký ức ấy vỏn vẹn vào một vài câu thơ mộc mạc làm hành lý trong tháng năm dài nghiệt ngã tha hương, dòng sông nầy đã trở thành một dấu ấn trong tôi như dãi Ngân Hà giắt ngang qua bầu trời đêm, và dù sơn cùng thủy tận vẫn ngời sáng mãi, là ngọn suối mát êm dịu quanh quẩn làm điểm tựa tinh thần khi nghĩ đến hai tiếng “Quê Hương”.
                                                          Quê tôi đó, bên dòng sông lờ lửng,
                                                    Chợ Búng buồn, chiều lác đác mưa rơi.
    và dù ở nơi nào ….                       Ngẫng mặt lên, ngọn tháp cao khó vời,
                                              Hạ chân xuống, quãng đường dài dễ bước.
    một đèo, một đèo lại một đèo..
    đất Búng có..một….                       Cầu Cây Trâm, lệ ai buồn sướt mướt,
                                              Khóc người tình quay bước , chẳng biệt ly.
    một  …………….                              Cầu Ngang kia, ai khéo bắt, gập ghì,
                                                        Người ở lại, ôm sầu làm mạch sống.
có dòng sông sâu, có ………….   Dốc Sỏi nhỏ, chân mòn dăm ba móng,
    Tiếc cuộc tình không đoạn kết éo le.
    Nơi hẹn hò ngày nào……………..Bình Sơn Thôn hôm ấy, anh không dè,
    Khi giả biệt là kiếp nầy, lỗi hẹn.
    lại một cây cầu……………………   ……Bà Hai buồn, đứng bơ vơ trơ trẻn  
    Đợi người đi, chẳng hẹn lúc tao phùng.
    cuối cùng rồi cũng đến……   Bình Nhâm sầu, thương cuộc tình rơi rụng,
    Người phương trời, ôm một đống tình si.
    Bạn Thơm, chủ quán Vườn Dâu  niềm nở đón tiếp bọn tôi với những cái siết tay thật chặt từng đứa một, tiệc bàn dọn sẵn, cá thịt xôi gà gỏi ghém đủ các cái thịnh soạn và hơn nửa có vài bộ mặt là lạ lớp A5 chờ sẳn. Qua loa giới thiệu, một Khanh từ Mỹ Cali, một Long nhà giáo..thêm một…và thêm một.. cả bọn vừa chẳn chục người. Bắt tay nói..nói rôm ra, tự dưng ồn ào hẳn lên, cả bọn tranh nhau nói..nói..như chưa từng được nói..Bửa tiệc chính thức khai mạc dù còn có thêm một vài đức ông đang chạy long nhong chưa tìm ra tọa độ.
    Ly..ly…nước đá..nước đá mang ra. Bia đỗ đầy..tràn và cả bọn cụng ly mừng Tết cho nhau, những câu chúc An Khang, Thịnh Vượng làm ăn phát tài đã bị bọn tôi vất bỏ nơi xó xỉnh nào đó mà chỉ mong cho nhau Mạnh Khỏe, ậy ..không phải là Sức Khỏe đâu nhé, nói lái lại là xui lắm đó.. “sẽ khuất.”. Gắp qua loa vài đủa thịt xôi gà, tám sơ sơ nhắc đến vài vị giáo sư đáng kính, một thầy Đặng văn Thơm dẫn dắt bọn tôi đến Tha La Xóm Đạo qua những vần thơ thật nhẹ nhàng, một thầy Bé Tám với dòng nhạc “Nắng chia nữa bãi chiều rồi..vườn hoang Trinh Nữ…..”, một thầy Lê văn Bình cần cù nhưng tôi chỉ tạo ra được bức tranh màu nước loang lỡ vì quá dỡ trong môn vẽ..
    Vài ngụm bia thật khó khăn ngang qua cổ thì bổng có thêm Đặng vinh Vang và anh trưởng lớp Nguyễn văn Tỷ đỗ vào, lòng thòng theo sau là ông vua Nguyễn minh Hoàng với giọng nói ồn ào ngang như cua bò và ghim lấy tôi vì ly bia không chịu cạn. Bên A5 thì có thêm Danh dò dẫm đường dài mới tới.


             
              Mối thâm giao giữa B4 và A5 được thắt chặt hơn qua món quà A 5 tặng bạn Duy, và điều nầy đã khiến bạn Duy thoáng rời khỏi bữa tiệc tìm tặng vật hồi đáp, và đó là cái Bật Lửa, kể từ giây phút ấy “Duy bật lửa” trở thành đặc danh mới mẻ của Bùi quang Duy. Riêng bọn B4 thích cái biệt danh nầy hơn là  “Anh Duy” nghe hơi hổn ..hổn làm sao ấy.     
             Lò dò bản thảo Sở Táo Quân, B4 năm nay không thất thoát chỉ vui ra thêm một chuyện rất hay, người từ nửa vòng trái đất về tìm lại ngôi trường xưa, tìm lại người tình cũ.. Chớ bảo “ những mối tình học trò thật đẹp nhưng thường tan vỡ.” vì một trò nầy từ ngàn dặm mang niềm vui cho một trò khác bằng một nghi thức Kết Hôn thật đơn sơ, nối lại sợi dây tơ hồng đã lạc lỏng trong gió bảo hơn 40 năm…….


 
                
                Một vài cô gái bán vé số tấp ngang qua săn đón mời chào nhưng thật xui cho bọn họ, vì nơi đây, Phạm văn Huệ chủ xị  bán đấu giá hơn 50 vé số mua lại từ một người bạn thân. Cuộc mua bán diễn ra sôi động và nhanh chóng, móc ra..ma róc tiền trao cháo múc, một trăm bốn tờ..trăm rưỡi năm tờ…trăm rưỡi bốn tờ…hết vé.. hết vé.. thật không ngờ, vốn chỉ phải tốn 10 ngàn đồng cho một, nhưng hôm nay trong bửa tiệc đầu năm ai nấy đều tỏ vẽ ta đây không bủn xỉn, giá vé đã tăng vọt lên tới 35 ngàn, nhưng có một điều thật cảm động là dù ai mua được cũng chia đồng đều cho mổi người hiện diện trong tiệc nầy. Hết vé, chủ nhân rao mua lại những gì bán ra nhưng hình như ai cũng bo bo giữ lấy cái may đầu năm, không chịu nhả lại..bạn à..sang năm nhớ bỏ túi chừng hơn trăm tờ nhé….bán không hết thì giữ lại cho mình…biết đâu…. và biết đâu….??

 
                
               Bụng óc ách đầy bia rượu thì có thêm Vương Đế, chủ nhân vườn cây Vương Kiết cầu  Cây Trâm ghé ngang dù con cháu đang tiệc tùng tại gia, thật là quí hóa tấm chân tình hết lòng vì bạn. Giọng nói anh ta ồm ồm đầy đàn ông tính và đầy tiếu lâm khiến bữa tiệc thêm một lần nữa sống động hẳn lên. Đây là một thành viên của lớp A 5. Có lẻ cùng học chung một sinh ngữ Anh Văn, lớp A 5 luôn ca tụng những nàng áo dài A 2 và thêm một lần nửa bửa tiệc sôi động hẳn lên. A 2 đã thành một đề tài rất nhạy cảm với dân B4, giửa hai lớp đã có những mối tình rất đẹp “ tình chỉ đẹp khi mình còn dang dỡ.”  và ngươc lại, chỉ vì một bài thơ đường luật “bay bướm” trong tờ Bích Báo năm Đệ Tứ, đã tạo nên sóng gió để phát sinh ra “sư tử đất Búng” là “kẻ chiến thắng ra về ấm ức, người thua cuộc ngạo nghể cười vang”. Ngẫm lại lúc ấy tự do báo chí sao B4 bị chèn ép không được viết lên cảm nghĩ chính mình, vì sao không được xuất bản tờ Bích Báo và tại sao phải lập biên bản thông tin xin lổi Tứ A 2… á ..có phải vì bọn tôi là đực rựa ?? Có một điều rất hay ho phát sinh từ câu chuyện nầy, dù bao năm tháng qua đi, cứ mỗi  dịp họp mặt, ngay cả  Tân niên năm nay, bọn tôi cũng dành rất nhiều thì giờ để nhắc nhở đến A 2 chắc đã say ngũ trên chiến thắng.
      Chẳng thấy xuân về giửa rừng mai,
    Bê bối (B4) đây rồi, đâu A hai (A 2) ?
    Chớ bảo mai vàng, tàn đông lạnh,
    ”Tân niên ngũ nhật, tiết đông lai.”