NỤ CƯỜI VÀ NIỀM VUI FACEBOOK

GS Nguyễn Thị Tâm


          Tôi mới lên Facebook có 10 ngày. Thật là 10 ngày nhiều đổi thay, làm tôi choáng váng. Tôi hiện có 26 người kết bạn, đa số là học trò của tôi. Hiện tại vẫn có người đề nghị tiếp. Chỉ bao nhiêu người bạn này, tôi “tiếp chiêu” muốn xỉu rồi. Nếu nhiều hơn nữa không biết giải quyết làm sao. Có lẽ tôi chưa có kinh nghiệm, chưa biết luật chơi nên không xử lý tốt.

          Tôi rất ngạc nhiên, nhiều người có hàng ngàn bạn, phải dàn trải như thế nào? Tôi chưa biết điều đó. Những kết bạn này phải chăng chỉ là hình thức?

          Tôi không trực tiếp đọc báo hoặc nghe đài... bình luận về Facebook. Nghe kể lại báo, đài... đều phê phán... Tôi nghĩ đây không phải chỉ phê phán suông mà cần tìm ra biện pháp để có thể “sống chung hòa bình”, hoặc “sống vui” với Facebook. Sự việc nào cũng có hai mặt, mặt phải và mặt trái, mặt tiêu cực và mặt tích cực. Vậy ta nên khai thác mặt tích cực?

          Tôi sống rất lạc quan nên tôi lần lần chấp nhận được FB, mặc dù lúc đầu tôi có hơi băn khoăn một chút. Tôi cố gắng thu xếp, sửa đổi thời khóa biểu sống trước đây để có thể dung nạp được FB.

          Nói mất thời giờ, dĩ nhiên là mất thời giờ. Chơi hoặc tham gia cái gì cũng vậy, không phải chỉ với FB. Còn “ghiền” và có “cuộc sống ảo” hay không là do ý chí của mỗi người. Không thể đổ tội cho FB.

          Đó là những ý nghĩ chân thật của tôi, với cái nhìn chưa trọn vẹn vì tôi mới tham gia một thời gian ngắn ngủi quá.

          Trong bài này tôi chỉ viết về những nụ cười và niềm vui Facebook mang lại cho tôi. Còn những mặt khác có lẽ sẽ bàn sau khi tôi thực sự đã trải nghiệm lâu dài...

NỤ CƯỜI FACEBOOK

          *... là bà cố rồi...

          Chiều thứ bảy 25.3.2017, các em học sinh học thêm ở chỗ tôi chỉ cách tải hình lên Dòng thời gian.

          Cô Tâm: Mới biết tải hình lên là nhờ “các sư phụ nhí” dạy cách đây mấy tiếng đồng hồ. Đố các bạn biết các “sư phụ” đó là ai không?

          M.Trung: Dạ Carlos Phạm phải không?

          (Carlos Phạm, học lớp 5 trường Việt Anh Bình Dương, học thêm tiếng Anh tại nhà tôi, đã được nói đến trong bài “Thư gửi cho các em số 3”).

          Thầy Triển: Làm sao biết được cô Tâm? Chịu luôn! Cháu nội hay cháu ngoại?

          Cô Tâm: Anh nói vậy chưa đúng. Tôi đã có một cháu cố rồi đó. Có phải vậy không, M. Trung? Carlos Phạm cũng có phần.

          Thầy Triển: Wa! Bà cố rồi à! Chúc mừng!

          *...mới lên FB...

          Cô Tâm: Anh Triển, tôi mới lên FB hôm 19/3/2017 nên còn ngu ngơ lắm, không biết sử dụng máy. Mong các bạn cảm thông.

          Thầy Triển: Tôi có hơn gì cô đâu ha ha ha! Có lúc cũng bấm loạn xạ, rồi không biết gỡ phải cầu cứu đó cô.

          Ha Trang Nguyen: Em chơi FB hơn nửa năm mà còn like lộn mấy hình bậy bạ. Con gái la quá trời. Hết hồn luôn. Chúc sinh nhật bạn bè mà nhầm chúc sinh nhật mẹ vui vẻ. Phải tập gỡ xuống. Giờ mới quen. Hi hi.

          *...bé nghịch ngợm...

          Khoảng 10g tối 29.3.2017.

          H.A.T: Dạ chào cô! Lúc này cô vẫn còn ở nhà cũ không?

          Cô Tâm: Cô ở trong P. N. L., số xxx. Cô vừa biết FB mới đây thôi nên cô không rành gì hết. Gởi lời thăm gia đình em...

          Cách mấy ngày sau, em lại nhắn tin tiếp.

          H.A.T: Ng. mới về hưu từ tháng 12/2016. Bé V. (đứa lớn) đang học Đại học Y dược Cần Thơ. Bé Th. đang làm nghiên cứu sinh bên Singapore. Cô vẫn khỏe?.

          Cô Tâm: Cám ơn, cô vẫn khỏe. V. chắc bây giờ chững chạc. Nhớ hồi nhỏ nghịch ngợm lắm. Em còn nhớ vụ bé đi tiểu thành vòng tròn trên quần áo đang phơi sắp khô của cô không? Làm cô phải giặt lại hết...

          H.A.T: Em nhớ lúc đó em ngại quá không biết nói sao...

          * Hãy đợi đấy nhé!

          Em hãy đợi, cô tải hình lên không được. Có lẽ chút nữa cô nhờ Nguyễn Hữu Hùng giúp.

          Xem thấy vậy Ánh Hồng chỉ cách tải hình lên.

          Cám ơn Ánh Hồng, sáng nay cô đã nhờ Nguyễn Hữu Hùng và bà xã em hướng dẫn lại nên cô đã gởi được rồi.

          * Tứ hải giai huynh huynh!

          Cách nay cũng nhiều chục năm. Tôi và một đồng nghiệp nói chuyện với nhau. Bạn ấy nói: “Tứ hải giai huynh đệ”. Tôi không chịu nên nói lại: “Tứ hải giai huynh huynh”. Bởi vì đâu có ai chịu làm em, ai cũng đòi làm anh nên mới có chuyện. Từ đó về sau hễ gặp nhau là chúng tôi cùng cười và nói “Tứ hải giai huynh huynh”.

          * Văn hóa ông Táo!

          Một bà giáo đi lãnh lương hưu. Lần nào các cô phát lương cũng gọi trổng tên bà. Bà nhẹ nhàng nói: “Tôi là cô giáo, lúc nào gọi tên học trò tôi cũng thêm chữ ‘em’ vào phía trước”.

          Còn phong bì tiền lúc nào cũng ghi:

          Kính gởi: Tr. Th. L.

          Lần này bà cười cười hỏi: “Các cô có biết văn hóa ông Táo là gì không?”

          Thấy các cô yên lặng, bà giải thích:

          “Là mang hia, đội mão, mặc áo dài đàng hoàng, mà bên dưới chỉ mặc quần đùi. Các cô hiểu chưa?”

          Đó là 2 câu chuyện tôi kể cho bạn bè xem trên Dòng Thời Gian FB của tôi.

          * Eo thùng phuy...

          Ng. Nga: Dạ em nhớ ngày xưa cô mặc áo dài eo tròn nhỏ, còn mái tóc xỏa dài thật đẹp.

          Cô Tâm: Chào em Nga. Nhưng bây giờ là eo thùng phuy rồi...

          M. Trung: Chào cô. Tuy eo thùng phuy nhưng cô vẫn đẹp trong mắt em đó.

          Cô Tâm: Vậy cô cám ơn em nhe. 1/5 về trường Trịnh Hoài Đức chơi nhé. Được không em?

          M. Trung: Dạ được. Nhưng các bạn cùng lớp em có đi không?

          Cô Tâm: Cô có hẹn rồi, chắc là có đó.

          M. Trung: Dạ, em cảm ơn cô.

NIỀM VUI FACEBOOK

          * Lên FB cũng khá là vui...

          Cô Tâm: Đông mến, kể ra lên FB cũng khá là vui. Được gặp bạn cũ và nhất là các học sinh ngày xưa, toàn cách nhau mấy chục năm nên mình rất cảm động, rất vui.

          Dong Trinh: Dạ, giờ mình lớn tuổi rồi, ít đi đâu, mở FB coi này coi nọ cũng đỡ buồn, nhất là gặp lại bạn cũ, có thêm người quen mới... Hôm nào chị để những bài chị viết đã đăng trên tờ THĐ cho mọi người xem... em nghe nói mà chưa có dịp đọc. Kính thăm chị luôn vui thiệt là vui, khỏe thiệt khỏe hén. Em Đông.

          Cô Tâm: Chị chỉ viết bài cho Trang nhà THĐ, cho website của M. Tâm thôi. Nếu em muốn đọc, hãy vào Trang nhà THĐ.

          * Em còn nhớ kỷ niệm nào...

          Tối 26.3.2017, nhận được một tin nhắn từ Chiec Bui, thật cảm động.

          - Cô ơi! Cô có nhớ em không vậy? Em là Bùi Kim Chiếc khóa 14 THĐ nè cô, chung lớp với Lâm Thúy Lan đó cô! Chắc cô không nhớ nổi đâu vì em không có gì nổi bật trong lớp hơn nữa cũng đã mấy chục năm rồi! Nhưng gặp cô trên FB là em rất vui rồi. Chúc cô luôn mạnh khỏe.

          - Vậy là em học chung lớp với Đỗ Thị Năm. Em hãy trả lời đi. Nếu đúng chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.

          - Em không nhớ Đỗ Thị Năm, nhưng cùng khóa với Nguyệt Ngô A3, em thì P1, trường nữ THĐ.

          - Vậy à, em còn nhớ kỷ niệm nào khi học với cô không?

          - Thật ra em và cô cũng có chút bà con nhưng lúc còn là học sinh của cô em ngại nói ra. Ông Bảy ba của cô có bà con với ba mẹ em đó. Em vẫn nhớ hoài mỗi lần cô đi dạy cô mặc áo dài rất đẹp, đôi khi cô choàng khăn cổ và đeo mắt kính mát thật đẹp.

          - Vậy lúc ở VN! Em ở đâu? Em hãy nói tên ba mẹ của em đi. Kim Chiếc, lúc nãy cô nhớ lầm, em học chung lớp với Lâm Thúy Lan. Còn Lâm Thúy Vân mới học chung với Đỗ Thị Năm (Khóa 11).

          - Mẹ em ở Chợ Cũ, gần ông Út G. bán thuốc bắc. Mẹ em thứ hai tên S. là con của Hội Đồng Kh. Chị của mẹ em là chủ hãng nước đá Hồng Đức ở BD. Ba em thứ tư tên là Ch. Hiện mẹ em vẫn còn ở Bến Thế, được 100 tuổi rồi.

          - Cô ít biết vì ngày xưa cô xuống thị xã rồi đi học ở Sài Gòn. Vậy là mình bà con khá gần.

          - Hiện nay cô đang ở đâu vậy?

          - Cô ở tại số xx đường P. N. L., đường lên trường Hùng Vương...

          Tối 27.3.2017 lại nhận tin nhắn tiếp.

          - Tối hôm qua cô ngủ trễ vì em mãi nói chuyện với cô, xin lỗi cô. Sau đó em bận việc nên không trả lời cô được. Thức khuya mà sao cô dậy sớm quá vậy? Sau bao nhiêu năm em thấy cô vẫn còn nét ngày xưa chỉ khác là mập hơn một chút.

          - Bây giờ nói bằng điện thoại nhe!

          Tôi không nói bằng điện thoại ngay từ đầu vì tôi muốn lưu lại cuộc nói chuyện giữa chúng tôi một cách chính xác, trung thực và tự nhiên.

          Rồi chúng tôi nói về trường THĐ và các thầy cô, bạn bè. Có nhắc đến cô Hương, thầy Nhờ, thầy Cung...

          Em từ từ nhớ lại cô Hương, hỏi thăm cô Hương. Khi nhắc đến anh Nhờ, tôi có kể chuyện cho em nghe việc chúng tôi đi thăm anh Nhờ và các giáo sư khác trước Tết. Em nhắc đến thầy Cung vì em học Pháp Văn...

          Cuối cùng em xin địa chỉ và số điện thoại của thầy Nhờ.

          Tối 28.3.2017, lúc đó đã trễ, trực nhớ lại em xin địa chỉ anh Nhờ nên tôi nhắn tin.

          - Chiếc Bùi, địa chỉ của thầy Nguyễn Thuận Nhờ:

          xxx đường 13 phường 4 quận 8 TP Hồ Chí Minh.

          Điện thoại: yyyy

          - Em cám ơn cô. Chúc cô ngủ ngon.

          * Sinh nhật trên FB

          Hôm 27.3.2017 tình cờ xem được sinh nhật của 2 em Ánh Hồng và Lê Nhung trên FB.

          Cô Tâm: Có phải hôm nay em và Nhung mừng sinh nhật lần thứ nhứt tình bạn trên FB không? Cô rất thích hình chúng ta ngồi trên xích đu trước nhà cô.

          Ánh Hồng: Dạ phải, FB nhắc đó cô. Lúc này cô lên face thường rồi đó, vui hén cô.

          Cô Tâm: Đúng vậy, bây giờ cô cũng hơi quen rồi. Chúc mừng sinh nhật 1 năm trên FB của hai em.

          Ánh Hồng: Cảm ơn cô.

          * Mời dự 1/5 tại trường Trung học THĐ

          29.3.2017 nhận được tin nhắn của Bé Phạm:

          - Kính mời cô ngày 1/5/2017 về họp mặt cựu Giáo sư THĐ, cám ơn cô.

          - À, lúc mấy giờ vậy em?

          - Dạ thưa cô khoảng 8 giờ sáng nha cô.

          - Được rồi, cám ơn em.

          * Em đã đọc hết rồi!

          Ánh Hồng: Chào cô, giờ cô còn tươi đẹp lắm đó. Hơn 40 năm rồi nhưng khi gặp lại cô, em vẫn còn hình dung lại được lúc cô dạy tụi em lúc vui vẻ, lúc cô nghiêm sợ lắm... Chúc cô lúc nào cũng đẹp, tươi vui, viết nhiều bài hay cho tụi em đọc. Em cám ơn cô vì cô đã kết bạn.

          Cô Tâm: Chủ yếu cô viết đăng ở Trang nhà THĐ. Muốn đọc các em phải vào đó.

          Ánh Hồng: Em đã đọc hết rồi cô ơi.

          Cô Tâm: Vậy cô hoan nghênh em. Hôm nào tiện chúng ta đi chơi chung lần nữa đi. Lần này cô sẽ chiêu đãi các em.

          Ánh Hồng: Sướng quá cô ơi!

          Cô Tâm: Cô có điện cho Cam Ly khi cô thấy em trực tuyến. Em nói 1.5. Em thấy sao? Hãy bàn với các bạn đi. Lịch dạy của cô như thế này. Thứ 3, 5, 7 và sáng chủ nhật đến 9 giờ mới nghỉ.

          Ánh Hồng: Dạ.

          Tôi trộm nghĩ tạm thời có nụ cười nào, niềm vui nào mình cứ “lượm” trước đi. Còn chuyện ngày sau ra sao để sau này hãy tính.

          Các bạn có đồng ý với tôi không?

          Vì tôi là dân ban C nên tôi hay “ngu ngơ”, không biết “tính toán”. Biết đâu cái “ngu ngơ” này là điểm yếu mà đồng thời cũng là điểm mạnh của tôi...

HT 30.3.2017