KHAI BÚT ĐẦU XUÂN 2018
LƯU THANH BÌNH
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lái Thiêu ngày mùng ba Tết, chợ búa bày bán đầy hàng hóa như ngày
thường, giá cả cũng không biến động trừ rau cải hơi mắc so với mấy ngày trước
đó. Một năm chỉ có những ngày này là đường xá quang đãng, mọi người đều có
chung tâm trạng vui vẻ. Thời tiết đã vào mùa khô, buổi trưa trời nắng hanh,
đứng gió, mấy chậu bông trước hiên nhà coi bộ kém tươi. Đầu năm “đánh lớn”
mấy trận nên hôm nay mình ở nhà “dưỡng quân”, đồng thời trả bài cho anh Từ
Minh Tâm như đã hứa. Nhớ lại bữa tiệc đầu năm ở nhà Hùng B ( Bình Nhâm),
năm bảy bạn thân quây quần quanh chiếc bàn tròn, nhìn những mái đầu muối
nhiều hơn tiêu, mới thấy thời gian sao đi nhanh quá, một đời người thật là
ngắn ngủi. Nếu xem một ngày của vầng dương như đời người thì nay lứa B5 chúng
ta đang ở vào buổi xế chiều, nắng “xiên khoai”, nói cụ thể hơn, cỡ bốn rưỡi
PM, còn nói như Trịnh Công Sơn thì “ …thôi về đi, đường trần đâu có gì, tóc
xanh mấy mùa…”.
Hùng B không có cháu trai, mùng một Tết hai “con vịt” mặc áo đầm xúng
xính với cái bóp đeo vai thật dễ thương, ra khoanh tay, lễ phép cúi đầu chào
các ông, thỏ thẻ, năm mới chúc các ông “ dồi dào sức khỏe, tiền vô như nước,
sống lâu trăm tuổi …” xong mân mê cái bóp, làm cả đám bật cười. Ngày xưa,
sống đến 70 tuổi được xem như của hiếm, nay cuộc sống văn minh tiến bộ thì
70 chỉ được xem là cao tuổi chứ chưa phải già. Thật ra, theo mình thì chất
lượng quan trọng hơn số lượng, nếu tuổi già có cuộc sống ổn định và không
lo phiền, ít bệnh tật, con cháu thảo hiền .. thì ấy là có phúc. Còn nếu gặp
bất hạnh thì sống lâu cũng chả để làm gì, đa thọ đa nhục.
Mấy lúc sau này mình có thêm nghề “quay phim”. Những đêm dài mất ngủ
nằm trằn trọc chờ trời sáng, quá khứ như những thước phim cứ lần lượt hiện
ra, những người những cảnh năm nảo năm nào, trong mơ tưởng gần nhưng hiện
thực đã xa nghìn trùng. Có khi thấy đang ở Trị Tâm, có khi thấy ở Tây Ninh,
nhiều nhứt là Phước Long đất đỏ bụi mù. Vui có buồn có nhưng mất nhiều hơn
được, buồn nhiều hơn vui. Nếu không dỗ giấc ngũ lại được, đành ra ngồi làm
bạn với chiếc computer (giống như cụ Ấm làm bạn với bếp lò trong “chén trà
sương” của Nguyễn Tuân) hoặc ra sân nhìn trời, tìm chòm sao Liệp Hộ như thời
đi Hướng Đạo. Nửa đêm về sáng, trời quang mây, không gian im ắng, vẳng nghe
tiếng còi xe ngoài quốc lộ. Mình ta với ta.
Một năm, khoảng thời gian không phải là ngắn nhưng so với đời người,
một năm nhanh như cơn gió thoảng. Xuân cứ đến rồi đi như vòng xoay của đất
trời, mặc cho nhân gian mong đợi hay hờ hững. Tôi có nghe đâu đó nói Lục
thập nhi nhĩ thuận, nghĩa là tuổi sáu mươi không tỏ ý (phản đối) khi nghe
lời trái tai. Giống như giòng nước chảy bình lặng khi vào hồ, sau khi đã
trải qua bao thác ghềnh. 60+, “đời người như gió qua”…
( 2.2018)