Tựu Trường ... Xa Trường
Tu Nguyen
Mùa tựu trường sắp tới. Nhìn bọn trẻ trong xóm lo may áo mới,
mua cặp vở mới, hân hoan chờ đợi ngày đầu niên học;
nhìn những chiếc áo dài trắng phao mới may mà
bọn trẻ giặt phơi đang đong đưa bay theo gió, tôi chợt nghe lòng
bồi hồi nhớ lại thuở học trò ngày nào, thuở ăn chưa
no lo chưa tới. Ôi, nó đẹp biết chừng nào!.
Ngày xưa ... Bọn học trò chúng tôi khi đậu vào lớp
Đệ Thất là đã phải mặc áo dài rồi. Cảm giác của chúng
tôi lúc ấy sao mà lạ lẫm và trang trọng vô
cùng so với hồi học lớp Nhứt với quần ngắn xanh luồn
thun cho phùn ở bắp vế, áo trắng ngắn tay sơ mi hoặc kiểu
cọ phùn lên ở bắp tay như búp bê.
Ngày tựu trường vào lớp Đệ Thất, lần đầu tiên
mặc vào chiếc áo dài tha thướt, tuy còn là con bé chưa sạch
mũi, tôi cũng tập tành điệu đàng, đi qua đi lại,
uốn éo xoay vòng trước gương, lại còn cười thật duyên
dáng với người trong gương đang nhìn ra. Ô sao mà
lạ thế, hình như không phải là tôi, mà
người ấy dể thương như một nàng tiên nhỏ trong
chuyện cổ tích thần thoại.
Đến trường, ngôi trường cũng mới mẽ và to lớn làm
sao với cái tên thật hách là Trung Học Trịnh Hoài
Đức, cái tên của một nhà nho văn vẻ xa xưa!. Cùng
sung sướng hân hoan bước từng bước nhẹ vào ngôi trường
mới còn có người bạn nối khố là Bạch Vân. Hai
đứa e ấp, ngượng nghịu trong chiếc áo dài mới như những
thiên thần, ngập ngừng, xa lạ giữa một rừng
bướm trắng...
Lúc ấy tất cả đều mới. Áo mới, trường mới,
và nhiều bạn mới. Bọn chúng tôi được sắp vào lớp Đệ
Thất P1 vì bọn chúng tôi chọn sinh ngữ chính là Pháp
Văn. Cả lớp là một màu trắng của áo mới may. Những gương
mặt chưa quen, những ánh mắt trong veo nhìn nhau như hứa hẹn:
"Chúng mình sẽ là bạn nhé!".
Ngày tháng trôi qua, chúng tôi bên nhau, cùng học,
cùng vui hoặc cùng lo lắng trong những ngày thi cử. Tất
cả đã trở nên thân thiết. Vui thì cả lớp cùng
vui. Bị phạt thì cả lớp đều buồn. Ngày xưa tuy chia
nhau từng nhóm chơi với nhau, nhưng khi nhắc đến lớp P1
thì chúng tôi thấy như mình gắn chặt vào nhau như có một
sợi dây nhiệm mầu vô hình
nào đó xiết chặt chúng tôi vào một khối.
Những ngày tựu trường tiếp diễ̉n đi qua rồi lại qua
đi. Kỷ niệm nối liền kỷ niệm. Thời gian chồng
chất bao buồn vui trong tâm hồn chúng tôi
từ tuổi thơ thần tiên cho đến tuổi
trăng tròn e ấp. Từng ngày, từng ngày qua nhanh... Tất
cả đẹp như một bài thơ tuyệt tác.
Thời cuộc đổi thay, tuổi thơ không còn, những ngày tựu
trường đến rồi đi, và một ngày không mong
đợi đã đến với chúng tôi... Xa trường ...
Có tựu thì phải có tan. Bảy năm qua chúng tôi
đã vui vẻ bên nhau nơi ngôi trường Trịnh Hoài
Đức dấu yêu. Giờ đây đã đến ngày chúng
tôi phải tan đàn xẽ nghé, mỗi đứa một nơi, muốn
tìm nhau thì cũng chẳng biết phương nào?.
Ngày xưa không có công nghệ thông tin, không
có điện thoại, muốn tìm nhau quả là khó
khăn như thể tìm chim: "Chim bay biển Bắc ta tìm
biển Đông". Chúng tôi chẳng biết bạn
bè nay ở nơi chốn nào, đã trôi dạt về đâu?.
Lớp P1 chúng tôi đã thật sự tan trường, tan
lớp kể từ ngày ấy... Đôi lúc rảnh rỗi,
tôi hay suy tư và mơ về ngày tựu trường thuở nào
dù biết đã không còn nữa những buổi tan học
cùng bè bạn tung tăng có nhau, áo trắng tung bay theo gió như một
đàn bướm lượn.
Giờ đây tuổi đã già tóc đã bạc nhưng
mà kỷ niệm thời học trò thì vẫn xanh
tươi. Nó vẫn rừng rực trong tâm hồn già cổi
của tôi, làm cho tôi nhớ trường, nhớ bạn, nuối
tiếc ngày thơ, hoài niệm mãi ngày tháng bên bạn
bè.
Vừa qua, lớp P1 chúng tôi lại đã tựu trường. Không, phải
nói chính xác là tựu bạn... Bao nhiêu năm dài biệt tăm,
không biết tin nhau, bổng chốc lại gọi nhau, tìm
nhau và tựu lại. Ngày xưa chia nhau nhóm nầy hoặc nhóm khác.
Bây giờ tìm nhau thì chỉ là lớp P1 mà thôi, không
còn phân biệt bạn ở nhóm nào, và lại thân
thiết như bạn chí cốt từ thuở nào. Có phải đây
là giấc mơ không ...?
Đã từ lâu, nơi xa xôi bên kia đại dương, có người
bạn là Bạch Vân tìm tòi và may mắn liên lạc được với
Minh Tâm cùng một tổ với chúng mình. Bạn ấy
đã bắc cho nhau nhịp cầu để bạn bè bốn phương
tìm về lại mái trường xưa. Đã biết tin nhau nhưng bạn
ấy chưa một lần tựu lại, còn xa xôi cách trở
quá chăng?.
Từ xứ Úc xa xôi, Nông thị Ngọc Liễu, tưởng đã
biệt mù nơi xứ người, về lại quê hương tìm nhau
những người bạn thân thương vời tất cả niềm nhớ
mong.
Rồi Xuân Dung, từ bên
kia bờ đại dương quay về, khắc khoải gọi nhau tìm bạn như
chim nhạn lạc bầy gọi bạn trong đêm.
Lại có Lưu Ánh Tuyết từ
nửa vòng trái đất tìm về lại quê nhà cũng da diết
tìm nhau những người bạn ngày ấy đã xa rời.
Và cả Lâm Thúy Vân nữa, tưởng rằng bạn ấy đã quên
nhau, nhưng rồi cũng có phép mầu nào đó mang đến.
Bây giờ bạn cũng đã tìm lại tiếng nói bạn bè, dẩu
rằng bạn vẫn còn mịt mờ nơi xứ lạ!
Có một người bạn của chúng mình cũng đang tha thiết
gọi tên bạn bè, khắc khoải như loài chim di lạc bầy.
Bạn mãi còn chơi vơi nơi vùng trời xa xôi nào đó ở bên
kia bờ đại dương vọng về. Đó là bạn Phạm thị Nhung. Cái tên
Nhung nghe thật quen, nhưng với bốn mươi mấy năm rời
xa, chúng mình còn nhận được nhau không?. Thời gian đã
tàn phá những dung nhan thiên thần của bọn mình. Bây
giờ là những bà lão tóc bạc da nhăn, không còn nét xưa
học trò thì mình ngẩn ngơ nhìn nhau là chuyện thường.
Vậy thì chúng mình nhớ nhau cứ gọi nhau. Tìm nhau "trên
từng cây số" thì đã là quá hạnh phúc rồi, phải
không bạn?
Thời gian trôi qua không chờ ai đợi ai. Ngày tháng hững
hờ, lặng lẽ nhận chìm tuổi học trò chúng mình vào
quá khứ xa mơ. Nhưng kỷ niệm bên nhau dù lâu
hay mau cũng vẫn còn in sâu vào tiềm thức, êm
đềm mà lung linh rực sáng. Nếu một ngày nào chúng mình
vén nhẹ một góc tâm hồn ngày thơ, thì
kỷ niệm xưa sẽ bừng lên như ngọn hoa đăng. Kỷ niệm
ấy dù vui hay buồn thì hôm nay khi chúng mình khơi
dậy nó vẫn đẹp rực rỡ như một buổi bình minh có
tiếng hót véo von của chim họa mi, hoặc êm ả như làn
gió thoảng nhẹ đong đưa cành hoa dại.
Chỉ có ba năm chung trường, chung lớp, Nhung ra đi xa mãi tới
phương trời xa xôi nào đó mà vẫn nhớ về bạn bè
ngày nào. Nhung vẫn gọi tên nhau, nhắc nhau
từng chút kỷ niệm vì sợ bạn bè đã quên. Sao mà tha thiết
thân tình, quý giá biết bao!. Bạn làm cho lòng tôi
chợt nghe êm ã khi nhớ về lớp P1 của ngày nào.
Hãy vui lên bạn nhé, vì ở quê nhà bạn bè xưa của
lớp P1 vẫn nhớ bạn, người bạn rất thân quen với tên
Nhung. Nếu có một ngày nào chúng ta có gặp lại
chắc là phải ngẩn tò te chút chút, nhưng đó là chuyện
bình thường, vì bọn mình đã từng gặp nhau và ngẫn
ngơ như thế, nhưng bây giờ thì thân tình lắm. Nghe
tin một bạn ở xa xôi tìm gọi, bọn mình thật hạnh
phúc và hân hoan, ví như niềm vui mà ngày xưa sau bao ngày
hè chúng mình sẽ gặp lại nhau ở ngày tựu trường vậy!
T.