Tình
Trịnh-hoài-Đức
Nguyễn-công-Tế
Melbourne , ngày 28 tháng 3 năm 2014
Các bạn Trịnh-hoài-Đức , Búng , Bình-Dương của tôi ơi !
Như tôi đã thưa cùng các bạn rằng chúng ta có những người thân yêu
, rộng lượng , đáng kính vô vàn ở xứ Búng trong suốt thời kỳ chúng ta
theo học ở trường Trịnh-Hoài-Đức nầy .
Thật vậy , không nhiều thì ít , những học sinh từ Bến-Củi ,
Bếu-Cầu , Bến-Thế , Củ-Chi , Đồng-Sổ , Dầu-Tiếng…bất cứ nơi đâu trong
tỉnh Bình-Dương nếu đến Búng xin học ở trường Trịnh-hoài-Đức rồi ra nhà
dân xung quanh xin ở trọ để đi học đều được đón tiếp với tấm lòng cởi
mở , bao dung , giúp đở . Lần đầu được lọt vào xứ Búng đầy bao dung nầy
thực sự tôi đã cảm nhận được mình được ân sủng lớn . Cái cảm giác ban
đầu tưởng như ảo mộng nhưng nó đã kéo dài cho đến khi tôi hết học ở
trường Trịnh-hoài-Đức , nghĩa là vào khoảng gần 8 năm trời . Theo lẻ
chương-trình đó chỉ có 7 năm nhưng tôi bị rớt năm Tú-Tài II nên nằm học
lại . Sở-dĩ tôi nói quá dài dòng về cái nhập đề vì chính sự nhập đề nầy
mới tạm nói lên một phần quí mến lớn lao của bà con xứ Búng với học
sinh từ nhiều nơi đổ về học ở Búng và được giúp đỡ . Và cũng chính có
sự giúp đỡ ban đầu nầy phát xuất từ tấm lòng giúp đỡ vô vị lợi của cô
bác nên giờ tôi có một câu chuyện nho nhỏ đáng quí nhất đời tôi đem ra
khoe các anh chị , các bạn học và những người quen biết của tôi .
Được hưởng cái không khí bao dung , sẳn sàng giúp đỡ của bà con ,
các học sinh bé nhỏ của chúng tôi kéo tới Búng như những chú bé mới xa
rời lòng mẹ chính thức để trao vào lòng mẹ thứ hai , thứ ba là dân Búng
. Nếu chúng tôi tới Búng không gặp được những tấm lòng tốt , bao dung ,
che chở thì làm sao có được cơ may để phát-triển mãi cái mối dây tương
thân tương ái giữa các học sinh chúng tôi .
Như tôi đã từng nói , chúng tôi xa nhau từ khi rời trường
Trịnh-hoài-Đức đến nay đã trên dưới nửa thế kỷ . Ấy thế mà khi vừa
liên-lạc được với nhau , nghe tin tôi bệnh nặng , hai bạn Đỗ-văn-Châu
và Trương-công-Châu từ Tiểu Bang Brisbane cách xa tôi trên 2.000 cây số
đã đến nhà thương thăm tôi trong nửa giờ rồi lại trở về . Sau đó các dù
gặp nhiều trở ngại nhưng vẫn không ngừng gọi điện thoại thăm tôi . Hôm
ấy vào ngày 1 tháng 3 năm 2014 . Chưa hết , sau đó còn nhóm bạn từ
Việt-Nam qua thăm tôi . Sự thực có nằm mơ tôi cũng không thể
tưởng tượng được các bạn Trịnh-hoài-Đức lại thương mến nhau đến như vậy
. Khi tôi nhìn thấy các bạn từ Việt-Nam qua hàng mấy ngàn cây số đường
bay của hai vợ chồng bạn Quới -Khái , của vợ bạn Môn là chị
Kim-Chung…Tất cả 6 người đã phải trải qua những giấy tờ nhiêu khê , tốn
kém để đến với tôi . Tôi chỉ còn có thể thốt lên một lời : Ôi ,
Trịnh-hoài-Đức , bạn ! Ôi xứ Búng yêu thương !
Một lần nữa xin :
• Cám ơn trời .
• Cám ơn Búng .
• Cám ơn tình bạn tha-thiết của chúng ta .
Nguyễn-công-Tế .