Những kỷ niệm hồi học Trịnh
Hoài Đức
Lê hữu Nghĩa (CHS Khóa 3)
1. Tiếng Trống Múa Lân
Hồi đó cứ mỗi lần bãi trường hay nghỉ Tết là lớp nào
cũng có tổ-chức tiệc. Nói là tiệc cho oai chớ thiệt
ra mỗi đứa hùn vài đồng bạc thì chỉ có nước ngọt
và bánh kẹo thôi. Nhưng rất vui vì ngày
chót thầy cô môn nào cũng để cho học trò
vui chơi.
Thôi thì đủ trò. Đứa thì kể chuyện, đứa thì
ca hát. Tên nào có biệt tài gì là
trổ ra hết. Có năm thầy Bé Tám, giáo-sư nhạc,
cũng hát cho cả lớp nghe. Công-nhận thầy Bé Tám
hát hây quá: Ca-sĩ Thanh-Tâm của đài phát
thanh Sàigòn mà. Thầy hát bài Mưa Rừng
của Huỳnh-Anh. Cả lớp nghe mê-mẩn luôn.Tui còn nhớ có
đứa hỏi sao thầy hát hây quá mà hổng thấy lên
sân-khấu. Thầy đã trả lời một câu vừa dí-dỏm vừa
chua-xót: " Người ta trắng-trẻo đẹp trai kìa, chứ còn
tui như lọ nồi vầy làm sao lên sân-khấu". Thầy Bé
Tám của mình đen thiệt. Nhắc đến ca hát, tui còn
nhớ ở lớp Đệ Nhất A có chị Lan (hổng nhớ họ gì) hát
cũng quá hây, hổng thua gì ca-sĩ. Hồi đó chị Lan
đã hát bài Lan Và Điệp, nghe rụng rời luôn.
Còn trong lớp tui thì có tên Nguyễn-lý-Thiết
cũng hát hây nữa. Hắn hát bài gì hổng nhớ
tên, nhưng tui nhớ có câu: "Buồn ơi là buồn,
trôi đi biệt nguồn..." . Hắn ngân giọng hây như ca-sĩ.
Có điều người ta ngân bằng cái thanh-quản, còn
hắn lại ngân bằng cái hàm dưới. Khi cuối câu mà
hắn ngân giọng thì cái môi dưới của hắn cứ nhịp
bập bập làm cả lớp nhịn cười hổng nổi luôn. Còn tên
Trương-công-Châu nữa, ca-sĩ nầy thì hát Chờ Anh
Bên Đồi và Lẻ Bóng cũng nghề lắm .
Nhưng đặc-biệt và nổi đình đám nhứt trong mấy buổi tất
niên là màn đánh trống múa lân. Năm
nào cũng vậy, đến bữa tất niên là tên thợ trống
nầy đều trổ tài. Công-nhận tên nầy đánh trống lân
quá hây, quá nghề. Chắc nhà hắn có nghề
múa lân. Hắn đã chuẩn-bị sẵn, cứ tới lúc cần là
hắn có hai khúc cây để làm dùi trống. Mà
trống ở đâu ra để đánh ? Thưa hắn đánh lên mặt
bàn học. Khi hắn đánh trống thì cả lớp đều khoái
chí. Tui còn nhớ có hai thằng cổ-võ rất nhiệt-tình
là thằng Hiệp Gù và thằng Chiểu làm cho hắn càng
hào-hứng và đánh thiệt lớn. Hắn đánh lớn đến
nổi tụi học trò ở hai lớp hai bên phải chạy qua coi. Có
năm ông Giám-Thị ngoài văn-phòng cũng nghe được
và vào tới lớp, đến tận chỗ hắn mà tịch thu hai khúc
củi .
Tui có xuống bàn hắn đánh trống để coi. Mèn ơi
! Mặt bàn bị hắn gõ trầy-trụa lỗ-chỗ hết trơn. Đúng
là nhứt quỉ, nhì ma thứ ba là thằng nầy. Tới đây
các bạn đã nhớ ra thằng nầy là thằng nào chưa
? Nó chính là thằng Lê-hữu-Hiệp đó .
2. Đón Tổng-Thống đi kinh-lý tỉnh Phuớc-Long
Tui hổng nhớ chắc lắm , nhưng có lẻ đó là vào
năm Đệ Thất . Lần đó đám học trò tụi mình đuợc
lịnh phải tập-trung tại truờng vào lúc 12 giờ khuya để đi xe
đò lên Bà-Rá làm dàn chào,
đón Tổng-Thống Ngô-Đinh-Diệm sẽ đi kinh-lý tỉnh Phuớc-Long
vào sáng ngày hôm sau.
Đó là lần đầu tiên tui đi xa mà hổng có
đi với ba má. Vừa thấy vui mà cung vừa thấy lo vì phải
lên miền rừng thiêng nước độc. Má tui cụ-bị cho tui một
gói xôi đem theo. Phải chi đi vào ban ngày thì
mình còn được ngắm cảnh dọc đường cho vui. Đằng nầy xe chạy
trong đêm tối, phần vì hổng quen thức khuya, nên trò
nào trò nấy cũng ngủ gà ngủ gật hết trọi.
Xe tới nơi lúc tờ-mờ sáng. Quần áo, mặt mũi đứa nào
cũng bám đầy đất đỏ. Các thầy điểm danh xong dẫn học trò
ra vị-trí sắp hàng. Mèn ơi ! Tụi mình ra đó
lúc còn sớm mà đã thấy người ta có sẵn
từ hồi nào rồi. Mấy ông lính đứng yên như trời
trồng theo hàng lối ngang dọc thẳng băng. Tui để ý thấy người
ta căng sẵn dây luộc duới đất để mấy ông lính đứng cho
ngay hàng (mấy ông lính hồi đó chắc chưa từng
học qua cơ-bản thao-diễn gì ráo, nội cái so hàng
cho ngay thẳng cũng phải căng dây) . Đám học trò tụi
mình cũng bị bắt đứng vào hàng ngũ theo từng lớp. Tuy
không bị đứng theo tư-thế nghiêm như trời trồng của mấy ông
lính, nhưng đứa nào cũng phải đứng nguyên tại chỗ, không
được đi tới lui hay ngồi xuống.
Các bạn còn nhớ hôn, Tổng-Thống thì 10 giờ sáng
mới tới mà mọi người đều phải đứng vào hàng từ sáng
sớm như vậy. Đứng một hồi mỏi cẳng, đám học trò có đứa
ngồi chồm hổm xuống cho đở mỏi liền bị mấy nguời lớn bắt đứng lên.Con
thú bự như con voi đứng trên bốn cẳng vững-vàng mà
bị cột một chỗ nó cũng phải bước tới bước lui liền-liền huống-hồ gì
tụi mình. Bởi vậy người ta mới hát: “ Trông kìa
con voi, nó đứng rung-rinh …”. Hổng cho nó rung-rinh là
nó chết liền. Đứng lâu thì mỏi mà ngồi xuống thì
hổng được nên đứa nào cũng nhúc-nhích tới lui
hoài như con voi. Còn bên phía mấy ông lính,
thiệt tội-nghiệp , vì phải đứng nghiêm, nên một hồi chỗ
nầy có người chịu hổng té cái ạch phải khiêng
đi. Một lát chỗ kia có người xỉu cái đụi phải khiêng
đi.
Tui cho là mấy người có trách-nhiệm tổ chức lễ đón
tiếp Tổng-Thống hồi đó thiệt là dở. Đúng ra là
cha nào cũng muốn thủ cẳng, sợ lãnh trách-nhiệm. Tổng-Thống
tới lúc 10 giờ thì cha nội lo về nghi-lễ của Tổng-Thống hạ
lịnh trừ hao một, hai giờ cho chắc ăn, khỏi sợ trễ. Rồi cha Tỉnh Trưởng Phước-Long
cũng lại trừ hao kiểu đó. Xuống tới người trực-tiếp lo cho binh lính
và học trò sắp hàng cũng trừ hao thêm nữa nên
rốt cuộc mọi người phải hàng ngũ sẳn-sàng lúc tờ-mờ
sáng để chờ đón một nguời lúc đó còn đang
ngáy khò khò ở Sàigòn. Có đúng
là làm việc dở ẹc hôn?
Đứng lâu mỏi quá chịu hết nổi nên tui bực-bội, đổ quạu
mà la lên một câu. Các bạn còn nhớ tui la
lên câu gì hôn ?. Mèn ơi ! Tui đã
la lên là: “Tổng-Thống, Tổng-Thống cái con c.. tao “.
Nói xong tui biết mình nói tầm bậy. Dòm xung
quanh hổng thấy có thầy cô nào nghe. Hú hồn !
Chỉ có đám học trò nghe thôi.
Rồi thì mọi thứ cũng qua. Sau khi xong lễ thì tụi mình
được xe chở tới chỗ có dòng suối và thả xuống cho vui
chơi cảnh thiên-nhiên. Đó là một suối cạn, nuớc
chỉ ngang đầu gối, trong veo và chảy mạnh. Giữa lòng suối toàn
là những tảng đá lớn nhỏ rất trơn trợt và cũng rất đẹp.
Thấy có nhiều đứa nhào xuống tắm nên tui cũng bắt chước
theo. Còn nhớ thằng Trương-công-Châu chỉ tui bứt mấy cọng
rong rêu bám trong đá mà ăn. Dòm xung quanh
thấy nhiều đứa khác cũng đang bứt rêu ăn như vậy. Hổng biết
ai chỉ mà tụi nó biết cái nầy ăn được. Thấy vậy tui
cũng làm theo. Cọng rêu bự cở đầu đũa, màu xanh, bứt
ra nhìn giống như cọng bánh lọt, ăn dai dai, dòn dòn.
Xe chở học trò về tới trường lúc xế chiều. Thằng Trương-công-Châu
ghé nhà tui chơi. Lúc hai đứa đứng ngoài hiên
thì ba tui trong nhà đi ra . Khi nghe nói tới chuyện
tắm suối và bứt rêu ăn, ba tui nói trên đó
nước độc, hai đứa thế nào cũng có uống ít nhiều nước
suối mà còn ăn rêu nữa thì phải giải độc. Ba tui
vô nhà lấy ra một ly nước và một nắm muối hột, chia cho
mỗi đứa một nhúm trong bàn tay và biểu hai đứa nhai
muối và hớp nuớc mà nuốt. Nguời lớn biểu sao thì hai
thằng tụi nầy làm theo như cái máy. Một bụm muối hột
mà bỏ vô miệng nhai thì các bạn cũng biết là
phải mặn như thế nào. Nên hai đứa nhai sơ sơ rồi ực một hớp
nuớc cho xong bổn-phận. Mèn ơi ! Chừng vài phút sau
hai đứa đều thấy khó chịu trong bụng và phải ói ra.
Té ra muối hổng phải để giải độc gì ráo mà chỉ
làm cho tụi nầy ói mấy thứ trong bụng ra mà thôi.
Ông già cẩn-thận vậy thôi chớ mấy thứ độc đó đã
xuống ruột hết rồi còn đâu mà ói ra.Tui nhắc chuyện
nầy hổng biết thằng Trương-công-Châu còn nhớ hôn
?
Mọi thứ trở lại bình thuờng. Tui cũng quên đi câu nói
đó khi đi học. Nhưng khoảng một tuần sau, tới giờ ra chơi,khi thầy
vừa ra khỏi lớp thì ông Giám-Thị (hình như tên
là bác Vinh) bước vào liền và hỏi trò
Nghĩa là trò nào. Tụi nó chỉ tui. Bác
Vinh lại chỗ tui ngồi ngay bàn đầu và hỏi: “Phải bữa đi Bà-Rá
trò nói Tổng-Thống con c.. hôn ?”. Tui nghe hỏi mà
tá hỏa tam tinh. Trời đất như tối sầm lại. Tui nghẹn họng hổng trả
lời được và sợ quá nên nước mắt tự-nhiên chảy ra.
Từ nhỏ tới giờ tui chưa biết nói dối bao giờ. Nhưng bữa đó
hổng biết sức mạnh nào khiến tui dù hổng nói được cũng
làm thinh vừa khóc vừa lắc đầu. Bác Vinh đứng nhìn
tui trong giây lát, không hỏi han gì thêm
rồi bỏ đi. Khi bác Vinh ra khỏi lớp thì thằng ngồi chung bàn
kế tui là thằng Diệm Bắc-Kỳ* mới nói: “Hồi nảy là tao
không muốn nói đó nghe mậy. Chớ hôm đó tao
nghe rõ-ràng mầy nói câu đó “. Nghe nó
nói mà tui hổng biết nên cám ơn lòng tốt
của nó hay nên giận nó. Nếu nó kề lỗ tai tui mà
nói nhỏ thì tui mang ơn nó lắm. Đằng nầy nó nói
khơi-khơi đứa nào cũng nghe hết. Mọi đứa đều nhìn tui với cặp
mắt ái-ngại. Nhưng chắc đứa nào cũng cảm thấy tầm nghiêm-trọng
nên hổng đứa nào nói ra nói vô tiếng nào
nữa hết. Chớ chắc-chắn trong đám tụi nó còn nhiều đứa
nghe chớ hổng phải chỉ một mình thằng Diệm. Tui sợ quá. Phen
nầy chắc là bị công-an bắt lên bót rồi. Nếu nhà
trường hổng báo cho công-an thì thế nào cũng kêu
ba tui tới mà méc. Nội cái tiếng con c.. thôi
cũng đủ bị đòn nứt đít rồi nói chi tới ông Tổng-Thống
nữa. Thời gian cứ chậm-chạp qua đi trong nổi lo sợ của tui . Nhưng rồi hổng
có gì xảy ra hết . Mọi thứ đi vào quên lãng
.
Đôi khi nói dối cũng là thượng sách phải hôn
các bạn ?. Nếu hôm ông Giám-Thị hỏi mà tui
nói có hoặc gật đầu thì chắc là câu chuyện
sẽ chuyển theo huớng khác rồi .
*****
(*) Tui xin mở một cái dấu ngoặc ở đây
để nói về thằng Diệm Bắc-Kỳ . Các bạn còn nhớ thằng
Diệm nầy hôn ? Nó học ở THĐ chỉ có một hai năm gì
đó rồi thôi. Chắc ba nó là nhà binh nên
đổi đi đâu là nó phải chuyển trường theo đó. Nó
cũng chính là thằng bày cho tụi mình chơi cờ
Đánh Giặc đó, nhớ hôn ?. Cờ nầy làm quân
cờ bằng giấy học trò cắt thành nhiều hình chữ nhật nhỏ
rồi xếp đôi và dựng đứng lên. Một mặt để trắng còn
một mặt thì vẽ hình cấp-bậc nhà binh từ Binh Nhì
tới Đại Tuớng. Ngoài ra còn có các quân
đặc-biệt khác như Cái Xẻng, Trái Mìn, Cột Cờ
và đặc biệt nhứt là con Mắt Thần. Con Mắt Thần nầy thua hết
thảy, từ Cái Xẻng tới ông Trung Tuớng, nhưng lại thắng đuợc
chỉ mỗi ông Đại Tuớng. Ai bày ra loại cờ nầy kể cũng có
óc tiếu-lâm vì biết rõ bụng xếp chỉ-huy của mình.
Con Mắt Thần hổng khác gì là bà vợ ông
Đại Tuớng. Bà nầy vác hổng nổi cái xẻng nhưng hạ được
ông Đại Tuớng. Các bạn đã nhớ ra loại cờ nầy và
thằng Diệm Bắc-Kỳ chưa ?
3. Những Thằng Anh-Hùng Của Trịnh Hoài Đức
Đọc qua cái tựa bài “ Những Thằng Anh-Hùng Của THĐ ”
chắc-chắn nhiều bạn rất thắc-mắc : Hồi nào tới giờ THĐ có ai
là anh-hùng đâu , mà anh-hùng sao lại kêu
là thằng ? Tui xin nói ngay: Thằng ở đây là vì
kể lại chuyện xưa, mà hồi đó thì đứa nào cũng
là thằng hết. Còn hai chữ anh-hùng là danh hiệu
do tui tự ý phong cho hai thằng Nguyễn-văn-Khái và Trương-công-Châu
vì hai tên nầy dám làm những chuyện mà
tui và các bạn khác hổng dám làm.
Đúng ra là vì tui khoái và bái
phục những việc làm của hai tên Khái và Châu
mà coi tụi nó là anh-hùng. Chớ chính hai
đứa nó cũng hổng biết mình được thằng Nghĩa tôn làm
anh-hùng hồi nào. Mà tụi nó đã làm
gì để tui phải tôn làm anh-hùng? Xin thưa cả hai
danh hiệu anh-hùng nầy đều có liên-quan đến một nhân-vật
thứ ba: hoa-khôi Nguyễn-thị-Đính của lớp Đệ Nhất A. Tui xin
mở cái dấu ngoặc ở đây để xin lỗi chị Đính vì
nêu đích danh chị mà không xin phép truớc.
Mà thật sự nếu không nêu tên chị Đính thì
cũng không thể kể lại chuyện nầy. Vì chị Đính cũng là
một vai quan-trọng trong câu chuyện. Người xưa có câu:
“ Ví phỏng đường đời bằng phẳng cả. Anh-hùng hào-kiệt
có hơn ai “. Nếu đường đời không có sóng gió,
chông gai thì sẽ không xuất-hiện những bậc anh-hùng.
Nếu ở THĐ xưa mà không có một Nguyễn-thị-Đính
thì cũng sẽ không có hai tên anh-hùng Nguyễn-văn-Khái
và Trương-công-Châu. Các bạn đừng hiểu lầm là
tui muốn ví chị Đính như là sóng gió và
chông gai của THĐ nha. Mà thực-tế thì chị Đính
là một cơn bão, cơn bão rất ngọt-ngào của THĐ
xưa. Để các bạn khỏi nóng ruột vì nói lòng-vòng
hoài, tui xin vô đề liền .
Thằng anh-hùng Nguyễn-văn-Khái
Hồi đó , có lần ra chơi tui thấy nhiều đứa xúm lại ngay
bàn của thằng Khái chỉ chỏ và cười đùa. Lúc
đó thằng Khái đã ra ngoài. Thấy vậy tui cũng
tới coi thử. Các bạn biết tụi nó chỉ-chỏ và cười cái
gì hôn ?. Té ra trên mặt bàn học của thằng
Khái viết đầy những chữ Khái + Đính , Khái +
Đính , Khái + Đính … Lại còn có hình
trái tim bao vòng hai chữ Khái + Đính nữa chớ.
Hổng phải chỉ trên mặt bàn thôi mà cả trên
tường cũng vậy nữa. Mặc dù chỗ ngồi thằng Khái hổng phải sát
vách tường mà nó cũng viết lên vách tường
luôn. Tụi nó xúm nhau cười nhưng tui thì lại phục
lăn thằng Khái. Cái thằng gan cùng mình thiệt,
can-đảm hết biết. Đúng là thằng anh-hùng. Tui phục thằng
Khái là vì cái bụng của tui cũng giống cái
bụng của nó. Mà tui thì dấu biệt hổng dám cho
ai biết. Còn nó thì phơi ra cho mọi nguời coi. Ngon
lành ghê hôn ! Tui kể như là đầu hàng thằng
Khái ngay từ lúc đó. Tự biết mình làm
hổng lợi thằng nầy nên tui chịu thua. Các bạn có đồng
ý khi tui phong cho thằng Khái làm anh-hùng hôn
? Đọc tới đây thì chắc bạn Nguyễn-công-Tế không
còn thắc-mắc tại sao trong một bài trước tui có thách
thằng Khái đấu kiếm rồi phải hôn ?
Thằng anh-hùng Trương-công-Châu
Danh hiệu anh-hùng của thằng Trương-công-Châu cũng liên-quan
tới hoa-khôi Nguyễn-thị-Đính nhưng trong một trường-hợp hoàn-toàn
khác. Vì cái bụng của thằng Châu khác với
cái bụng của thằng Khái. Hồi đó thằng Châu đã
có một bóng hồng khác trong tim rồi (Là ai thì
chắc các bạn đã biết. Bạn nào hổng biết thì hỏi
riêng tui sẽ nói riêng). Với thằng Khái có
thể các bạn hổng đồng ý với tui khi phong nó làm
anh-hùng. Nhưng với thằng Châu thì tui tin là
ai cũng phải công-nhận nó là anh-hùng.
Các bạn còn nhớ hôn, hồi đó lớp Đệ Nhất B nằm
ngay đầu bìa trong ở từng trệt của trường, sát cầu thang. Kế
liền vách là lớp Đệ Nhất A. Vì ở vị trí đặc-biệt
như vậy nên trong giờ học , nếu có bạn nào từ các
lớp khác muốn đi vệ-sinh đều phải đi ngang qua hành-lang lớp
Đệ Nhất B để ra phía ngoài ruộng. Vì vậy trong giờ học
mà thấy có bóng người qua lại hành-lang là
chuyện rất bình-thường, hổng ai để ý. Nhưng có một cái
bóng người và chỉ duy-nhất cái bóng người nầy
thôi cứ mỗi khi đi ngang qua là y như rằng cả lớp Đệ Nhất B
lại xôn-xao lên. Đó chính là bóng
dáng của hoa-khôi Nguyễn-thị-Đính. Thì ra hổng
phải chỉ có Nguyễn-văn-Khái hay Lê-hữu-Nghĩa, mà
hầu như đứa nào của Đệ Nhất B cũng đều bị lôi cuốn bởi tiên
nữ liêu-trai nầy. Tui tin rằng bên lớp Đệ Nhất A cũng vậy thôi.
Mấy chàng học chung lớp bên đó làm sao khỏi mơ
mộng?. Vì vậy tui cho rằng hoa-khôi Nguyễn-thị-Đính hồi
đó là một hiện-tượng đặc-biệt của THĐ. Lớp Đệ Nhất A hồi đó
có nhiều người đẹp. Công-bằng mà nói thì
chị Đính chưa phải là người đẹp nhất nhưng lại là người
có sức lôi cuốn nhất. Một cơn bão ngọt-ngào. Cứ
mỗi lần nghe tiếng guốc lộp-cộp ngoài hành-lang là đứa
nào cũng liếc ra coi có phải là người đó hôn.
Nếu đúng là người đó thì thằng nầy xì-xầm
báo động cho thằng kia: “ Chị Đính kìa ! Chị Đính
kìa ! “. Thế là cả lớp lại xôn-xao ngó ra ngoài,
bất kể thầy nào đang giảng bài gì. Mỗi bước chân
của chị Đính cứ như là tạo nên một cơn địa-chấn vô
hình cho lớp Đệ Nhất B. Các giáo-sư thấy vậy cũng ngó
ra ngoài và chờ cho cơn chấn-động lắng xuống mới giảng bài
tiếp. Mấy thầy hồi đó thiệt dễ thương, rất thông-cảm cho mấy
trò nam đang lớn. Nhưng có một thầy không được như vậy.
Các bạn còn nhớ đó là thầy nào hôn
?. Đó chính là giáo-sư môn triết Đỗ-Anh-Tài
. Thầy Đỗ-Anh-Tài còn rất trẻ, rất đẹp trai và cũng
rất đạo-mạo. Lần đó thầy Tài chứng-kiến cơn địa-chấn của lớp
Đệ Nhất B. Không như các thầy khác, chờ cho cơn chấn-động
vừa lắng xuống xong là thầy Tài mắng ngay cho cả lớp một câu
nghe lùng-bùng hai cái lỗ tai. Các bạn còn
nhớ thầy Tài đã mắng tụi mình câu gì hôn
?. Thầy đã tỏ vẻ khó chịu và mắng: “ Các anh
bản-năng quá ! “. Đúng là giáo-sư triết có
khác. Mắng học trò cũng bằng từ triết. Cả lớp cảm thấy bị xúc-phạm,
thấy nhục-nhã nhưng cả lớp cũng chỉ biết im-lặng cúi đầu chịu
trận, chờ nghe tiếp những quả bom triết-học khác của thầy Tài.
Trong bầu không khí ngột-ngạt đó thì chính
thằng Trương-công-Châu đưa tay lên xin nói. Các
bạn còn nhớ thằng Châu đã nói gì hôn
?. Nó đã phản-đối thầy Tài với một vẻ mặt bất-mãn:
“ Thầy nói nặng quá thầy !”. Thầy Đỗ-Anh-Tài có
vẻ hơi ngạc-nhiên và bất ngờ trước phản-ứng của thằng Châu.
Nhưng thầy Tài quả thật cũng rất bình-tỉnh và lão-luyện.
Thầy chỉ giữ yên-lặng trong vài giây rồi thôi, không
đôi co gì với thằng Châu và tiếp-tục bài
giảng như không có gì xảy ra.
Câu phản-đối của thằng Châu tuy nhẹ-nhàng nhưng tui cho
là có tác-dụng lớn. Vì nếu không có
thằng Châu lên tiếng thì chưa chắc thầy Tài chịu
tha cho tụi mình đâu. Các bạn có còn nhớ
chuyện nầy hôn ?. Và có đồng ý phong cho thằng
Châu làm anh-hùng hôn ?
LHN