HẠT BỤI NGÀY TRỞ VỀ

ST

   
    Ngày họp mặt 1/11/09 khoá 11 chúng mình với bạn Ngọc Liễu năm rồi thật xúc động, bởi  vì như là một giấc mơ, như mới  ngày hôm qua bọn mình 17, (18) tuổi, áo trắng, phù hiệu THĐ, tâm hồn cũng trắng tinh và ngày hôm nay 1/11/09 (37 năm) hội tụ về đây quê hương Bình Dương một thời tuổi trẻ. Như là một loài chim  thiên di bay trở về nguồn cội, nét thân yêu còn đó, nụ cười xưa còn đó, tiếng nói xưa vẫn còn đó nhưng nét mặt đã in đậm vết hằn năm tháng…

    Một Thuỳ Vương điềm đạm, chín chắn, dấu vết một thời xuân sắc chưa phai như ký ức “Bông Hồng Cài Áo” ngày nào, bây giờ là tiếng hát vút cao ngày hội ngộ…”tình ngỡ đã quên đi…”

    Một Dương Tiểu Nam với nét quyến rũ của gả trung niên thành đạt ôm guitar cùng Thuỳ Vương hát nhạc Trịnh, hát say sưa như chưa bao giờ được hát, hai bạn hát hay quá, có hồn quá, hay còn hơn ca sĩ Hồng Nhung, Đàm Vĩnh Hưng…

    Một Lê Tâm mình hạc sương mai (người lái đò của lớp) thanh thản ung dung tự tại của một nhà giáo đã rời bục giảng (về hưu). Một Từ Minh Thạnh chững chạc, tự tin (hiện là 1 nhà giáo nổi tiếng ở đất Thủ) đến bắt tay từng người, có bạn nói: ”Anh Thạnh không biết đó thôi, con mình học thầy Thạnh đó…”

    Một Trần Mến không còn Trần Mến của ngày xưa, mà là một TM phát tướng… phát tài có nụ cười của một nhà ngoại giao tầm cỡ. Một Võ Mỹ Duyên với mái tóc  màu thời gian, có nickname: Mỹ Duyên bà bà, nhưng “Giọt mưa thu” của D còn thấm đẫm, mãnh liệt hơn ngày xưa.

    Một  Nguyễn thị Hai hôm nay và ngày xưa vẫn vậy, có gương mặt, nụ cười hiền hoà đôn hậu của nàng Mona Lisa huyền bí.

    Một Kim Ngọc (hậu phương của “con chim đa đa”) vẫn dịu dàng mảnh mai như sương như khói, nụ cười khiến người đối diện không thể nào quên.

    Một Ngọc Hạnh  thâm trầm,dễ mến lần nào họp bạn cũng có mặt trên từng cây số...

    Một Huỳnh Chân không khác xưa bao nhiêu, nét “Ba Tàu” thân yêu vẫn còn đó, nghe Kim Ngân nói về trang web Trịnh Hoài Đức là hỏi tới tấp, làm sao mở ra, Bạch Vân là mít ướt hả ? Nhớ Bạch Vân quá,n hớ ngày xưa tới nhà BV ăn cơm ngon ơi là ngon, tới bây giờ vẫn còn nhớ..., Lâm Thuý Vân, Ánh Tuyết, Bạch Vân, Xuân Dung... ở bên Mỹ làm gì? Có già như tụi tao ở bên nầy không?...

    Một Năm Đỗ ôi ngày xưa nay còn đâu? Tóc vẫn cắt ngang nhưng đã có nhiều sợi bạc, mặt vẫn còn tròn nhưng  da đã nhăn, lưng đã còng.mắt đã mờ phải đeo kính lão. ĐN bây giờ ốm nhôm chứ không mập như ngày nào. Điều duy nhất là nụ cười vẫn rạng rỡ , yêu đời quá đỗi.

    Một Ngọc Dung nét mặn mà ngâm ngâm còn đó, khoẻ mạnh hơn, mập hơn, là  gà mẹ của 4  gà con thành đạt.

    Một Hoàng thị Thái, cô em Bắc kỳ nho nhỏ của lớp mình, giờ ốm quá như sợi dây leo trong bóng tối, nhà vẫn còn ở bến xe Bình Dương đi vô.

    Nhân vật duy nhất không còn nhận ra là chị Lê thị Hồng: trắng, mập, sang trọng như là Việt kiều mới về (nhưng không  phải là Việt kiều, chị Hồng đang sống hạnh phúc  với chồng con ở TP.HCM).

    Một Lê thị Phùng  vẫn còn nét đẹp của một thời là hoa khôi của lớp,  giọng nói Bình Dương ngọt ngào chân thành nghe sao thân thương quá.

    Duy chỉ có lớp trưởng Nông thị Ngọc Liễu hình như chưa qua thời xuân sắc, NL bây giờ đậm đà hơn, quyến rũ hơn với đôi mắt to tròn, da trắng mịn, thon thả, thời trang như một minh tinh điện ảnh, ánh mắt thu hút hồn người, tiếng nói ngọt ngào dễ mến nên NL là trung tâm của vòng tròn bè bạn...

    Còn ..., còn nhiều bạn cùng lớp, khác lớp: Kim Ngân, Thuỳ Vân, Thu Vân, Mỹ Hạnh... Và các bạn nam ngồi ở đầu bàn bên kia, có bạn biết tên,có bạn chưa biết tên, nhiều bạn tóc cũng đã muối tiêu, mỗi người một hoàn cảnh, mỗi người một cuộc đời. Nhưng tất cả cùng một gia đình Trịnh Hoài Đức trong tiếng đàn bập bùng của Dương Tiểu Nam, tất cả cùng hát lên : "Rừng núi dang tay nối lại biển xa , ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà…"

     …Cuộc vui nào rồi cũng hết. Cuộc hội ngộ nào rồi cũng đến lúc chia tay. Tôi,bạn giờ tóc ai cũng đã đổi màu, qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, gặp nhau hôm nay là hạnh ngộ vô cùng, ai cũng mong  ngày mai, sang năm hay một ngày nào đó sẽ gặp lại như là một hạnh phúc hiếm hoi ở cái tuổi đã qua lưng chừng con dốc ...

     Hôm ấy, ngày 1/11/2009 ai ra về cũng bịn rịn, má ửng hồng, mắt long lanh vì vui, vì xúc động..nhưng còn bạn thân tôi  có một hạt bụi bay vào mắt, cay sè...bởi bạn tôi hôm ấy gặp lại người xưa ...

...Ngày ấy, bạn tôi 18 tuổi, gặp anh, áo trắng phù hiệu Trịnh Hoài Đức trên chuyến xe đò Sàigon về Bình Dương, anh làm quen với bạn tôi, anh tên TM, nhà anh ở LT nhưng anh đưa bạn tôi về  tận nhà ở chợ Búng. Như vậy rồi thôi, không bao giờ gặp nhau nữa.Anh thì  có lẽ quên đi như quên một phút chạnh lòng của chàng trai mới lớn nhưng bạn tôi thì không … bạn tôi cứ đợi chờ người trở lại vì lúc ấy bạn tôi không hiểu rằng con bướm đã bay đi và bay đi mãi... Vì lúc ấy bạn tôi mới 18 tuổi...

    Bạn tôi không quên anh ...cho tới bây giờ.

    Người ơi gặp gỡ làm chi ? không có duyên gì hết nhưng có hạt bụi bay vào mắt và có giọt lệ đắng dù không còn ngây ngô nửa.

    Hạ trắng 10. Viết giùm bạn tôi, những hàng cuối này gửi anh TM.