Còn đâu bóng
mát vườn măng
Nguyễn thị Hai
Lái Thiêu là một huyện của tỉnh
Bình Dương ( Thủ Dầu Một). Từ lâu Lái Thiêu đã
được người Sài Gòn xem như một điểm du lịch cuối tuần lý
tưởng vì chỉ mất từ 30 phút đến 40 phút
là tới (ngày xưa không có kẹt xe).
Lái Thiêu được ví như đất lành
trái ngọt, có lẽ nhờ phù sa của sông Sài
Gòn chảy qua nên hầu hết các loại trái cây
ngon đều được trồng ở Lái Thiêu như măng cụt, dâu xiêm,
sầu riêng, bòn bon, chôm chôm, dừa, chuối, mãng
cầu, xoài… Mùa nào trái nấy, quanh năm có
đủ ngon ơi là ngon.
Từ Vĩnh Phú cho đến An Sơn, những vườn cây
ăn trái luôn xanh mát quanh năm, nhưng có lẽ những
vườn măng cụt luôn là điểm dừng chân lý tưởng.
Măng cụt xuất xứ từ Malaysia. Thời kỳ Pháp thuộc, các
cố đạo đã mang về trồng ở nước ta. Tuy trồng rất nhiều nơi nhưng chỉ
có ở Lái Thiêu là sống và phát triển
tốt, nhất là dọc sông Sài Gòn từ Vĩnh Phú,
Bình Nhâm, Thạnh Quý và An Sơn.
Măng cụt Lái Thiêu đã nổi tiếng
từ lâu nhờ hương vị ngọt thanh, múi trắng phau, vỏ mỏng, ăn
bao nhiêu vẫn không thấy chán.
Những trái măng ngon nhất
thường được nhà vườn gọi là “măng bẹo”. Những trái măng
nầy thường trổ hai hoặc ba trái trên một cành, vì
vậy trái nhỏ, cuốn măng thì cong veo. Trái ngon nhất
là những trái trổ chót vót trên ngọn,
hoặc ngoài cùng của tàng măng nên da cám,
sần sùi, nhìn không đẹp, nhưng ép trái
măng bẹo nào trái măng bẹo nấy đều ngọt lịm, nuốt
vào cổ họng rồi mà vị ngọt vẫn còn đọng lại trong miệng.
Vườn măng của Ngoại tôi ở Bình Nhâm,
chỉ cách sông Sài Gòn khoảng 300m nên cũng
rất tốt. Lúc tôi được 12 tuổi thì những cây măng
cụt vườn nhà Ngoại đã được trồng 60, 70 năm rồi, nên
cây rất cao. Từ gốc đến ngọn khoảng chừng 7 – 8 m, tàng măng
rất lớn đường kính khoảng 5 – 6m (tùy cây).
Tàng măng của gốc này sát gốc
kia, các nhánh măng không mọc thẳng đứng mà xòe
ra và cong cong xuống, nhánh lớn to bằng bắp chân từ
trong thân lớn càng ra ngoài càng nhỏ dần, đứng
dưới đất nhìn lên thấy đều đặn trông rất đẹp. Lá
măng to bằng bàn tay xòe ra (có thể lớn hơn hoặc nhỏ
hơn chút đỉnh), lá dày màu xanh nâu nâu,
chứ không mỏng như các lá cây khác.
Tàng măng thì lớn, nhánh nhiều,
lá dày nên đứng dưới gốc rất là mát, khi
trời nắng chỉ thấy ánh sáng xuyên qua kẻ lá mà
thôi, đặc biệt khi hái măng ngoài vườn mà mưa
luồn đột xuất, chạy vào chòi không kịp chỉ cần đứng sát
vào gốc măng hay trèo lên một nhánh gần đất nhất
ngồi là không hề bị ướt (nói thiệt đó).
Dân Sài Gòn hồi xưa đi chơi, chỉ
cần chặt cho họ vài tàu lá chuối để lót ngồi,
hoặc có người mang giấy báo theo là họ ngồi chơi thoải
mái từ sáng tới chiều dưới gốc măng mà không
sợ nắng.
Hồi xưa mưa thuận, gió hòa, nên
cây trái sum sê, hằng năm cứ hể đến cuối tháng
11 đầu tháng 12 là măng cụt bắt đầu trổ hoa; đến cuối tháng
4 đầu tháng 5 là chín. Năm nào trời lạnh nhiều
thì năm đó trúng mùa, nhìn lên cây
thấy trái đặc quánh vậy đó.
Tôi nhớ năm tôi 14 tuổi rồi mà ở
nhà vẫn chưa dám cho tôi trèo măng, chỉ ở dưới
đất lượm măng mà thôi. Trời ơi mà hồi đó lượm
măng cực lắm đó nhe, cúi xuống, cúi lên đau lưng
lắm., Vậy mà còn bị măng rớt trúng đầu, trái chín
đỏ rớt trúng còn đở, gặp trái măng điểm còn
xanh, rớt trên đầu nghe các “cốc” là u một cục à
nha.
Nhiều lúc thấy ông Ngoại leo tuốt trên
đọt để hái mấy trái “măng bẹo”, tôi thường hỏi: “ Ông
Ngoại ơi, leo tuốt trên đọt có thấy gì hôn? ”.
Ông Ngoại trả lời một cách hóm hỉnh: “Thấy chợ Lái
Thiêu”. Tôi thật thà nghĩ thầm trong bụng, bữa nào
mình lén leo lên để ngắm chợ Lái Thiêu chơi
ta. Bụng nghĩ vậy mà làm thiệt à nha. Bữa đó ông
bà Ngoại đi đám giỗ xa, má thì mắc bận trên
vườn dâu. Tôi lẹ làng chạy một hơi ra vườn măng, hít
một hơi thật sâu, hai tay nắm hai cái gù măng - những
nhánh măng gãy rồi còn cái phần trong thân
nhô ra, mỗi khi leo lên vừa vịn vừa đạp riết rồi mòn lẵng
và tròn -, tôi chầm chậm leo lên trên, từng
chút từng chút một, cuối cùng cũng tới đọt măng. Sau
khi lấy tay vén mấy nhánh măng nhỏ trên
đầu, tôi ló đầu ra khỏi ngọn măng để ngắm chợ Lái Thiêu.
Mèn đét ơi, bên phải, bên trái từ gần tới
xa, bốn phương, tám hướng đều là ngọn cây không
hà, có thấy chợ búa gì đâu ???. Kỳ vậy
ta… Thất vọng não nề, tôi từ từ tuột xuống đất, bỗng tôi
ngẫm ra và nhảy cẫng lên: “A ha! Mình biết leo măng rồi.
Ha! Ha!…". Kể từ đó, tôi dần dần được leo măng hái trái
phụ ông Ngoại.
Năm học lớp 11, gần tới nghỉ
hè, các bạn được đến chơi vườn nhà Ngoại. Cả bọn kéo
nhau ra vườn. Tôi leo lên cây măng hái liệng xuống
cho các bạn ăn. Mỗi lần liệng xuống tôi gọi đây là
của Tuyết, đây là của Hà, trái nầy của nhỏ Tâm.
Cả đám lộn xộn, la lối rần trời, ăn măng đã, đến ăn dâu
xiêm chôm chôm… Chơi xong, cả bọn được Ngoại chiêu
đãi món Bún chả giò (chả giò do Ngoại
làm), ngon ơi là ngon (hổng biết giờ các bạn có
còn nhớ không nhỉ).
Ngày xưa….
Hiện nay vườn măng cụt của Ngoại không còn
sum sê nữa, có những lúc khó khăn phải đốn bỏ
hết phân nửa vườn măng để làm ruộng.
Vườn măng ở Bình Nhâm đã từ từ
không còn, nhìn những cây măng chết dần, chết
mòn, lòng tôi đau như cắt. Măng chết, người ta cưa cây
xuống chất đống làm củi, những dòng nhựa màu vàng
trên thân cây chảy xuống, tựa như những dòng lệ
của cây.
Cũng có những vườn măng tơ mới trồng sau 1975,
cây còn nhỏ, nhưng do bị ảnh hưởng của khí hậu và
môi trường, nguồn nước ô nhiễm do nước thải chưa qua xử lý
của các nhà máy sản xuất. Cây măng cụt giờ èo
uột lắm, trổ một cây không bằng một nhánh của ngày
xưa.
Nhìn vườn măng của Ngoại, tôi nghe xót
xa trong lòng, nước mắt chỉ chực trào ra. Còn đâu
những trái “măng bẹo” ngọt lịm, còn đâu bóng mát
vườn măng trời mưa núp dưới bóng cây mà không
bị ướt.
Nhớ lại lúc xưa, khi gần đến giờ sửa soạn đi
học mà tôi vẫn còn hái măng ngoài vườn,
sợ trễ giờ tôi cằn nhằn: “Trổ gì mà trổ nhiều dữ vậy"‘.
Giờ lòng thấy ân hận vì những lời lẽ của mình ngày
xưa, cái thời “ăn chưa no, lo chưa tới” ấy mà./.