Thơ Hoàng Anh
THƠ XUÂN NĂM
NGỰA
2014
Năm Ngựa, chỉ quanh quẩn trong nhà, không đi đâu.
Nhớ bạn bè, hay những người thân quen, gởi tin nhắn qua
điện thoại để chúc Tết hay chọc ghẹo nhau cho vui. Thay
vì viết những câu quen thuộc đã thành nếp
như: an khang thịnh vượng, may mắn, hạnh phúc, trường thọ
v.v...mình đổi sang “mần thơ”. Hết Tết, gom lại được một số
bài, coi như “khai bút đầu xuân” năm nay, bạn
bè đọc cà rỡn chơi cho vui.
Bạn tới xông nhà
Năm mới ròm đến nhà tông
Rắn chui bụi cỏ ngựa hồng hí vang
Mã đáo máu đã ngang tàng
Rồng tôm rót rượu uống tràn cung mây
Bạn cư sĩ
Nghe rằng Phật ở quanh ta
Ra vườn tìm Phật thấy cà trổ bông
Bông rằng Phật ở trong lòng
Vô nhà lại thấy vợ bồng con thơ
Tối nằm ngủ vẫn còn mơ
Nghe kinh ai tụng ầu ơ kiếp nào
Bạn là nhà kinh doanh
Cởi con ngựa chạy vô rừng
Cưa ngọn mai lão về mừng đón xuân
Làm ăn mau lãi tưng bừng
Cựa ngon đâu sợ củ gừng già cay
Nhà thơ nghèo
(Năm nay bạn bị Quản lí thị trường phạt hết trăm triệu)
Thị trường thường trị thằng thơ thẩn
Nhờ tha không được hóa nhà thơ
Cầu cho thiên hạ an vui cả
Ngựa đá rêm mình vẫn tỉnh bơ
Bạn là đàn sĩ
Chúc cho đàn sĩ bạc phơ
Đàn lên mấy tiếng gái tơ bu liền
Nhìn sơ thì đã thấy ghiền
Đàn thêm chút nữa gái khiêng lên
giường
Bạn là bác sĩ
Năm nay mới trị sơ sơ
Bệnh nhân khỏe lại tỉnh bơ như thường
Tiếng lành ai nấy đều thương
Bác yên tâm nhậu lên đường xuống mương
Một thầy thuốc khác
Chăm lo người bệnh quá nhiều
Cho nên bác mới hơi xìu đó thôi
Em ngồi yên để bác coi
Mạch em nhảy chậm mạch tôi nhảy nhiều
Bạn thầy giáo
Sinh tử là chuyện vô thường
Qúan nhậu là chỗ thầy thường vô chơi
Dạy học là để giúp đời
Ăn nhậu là lúc để đời giúp ta.
Nhà điêu khắc
Ông điêu kia khắc quá hay
Mới đục mấy cái có thay…đổi liền
Gốc cây bỗng hóa mẹ hiền
Hài nhi bật khóc thần tiên vái chào.
Bạn về hưu
Chuyện đời tạm gác sau lưng
Chuyện mình sao mãi lừng khừng chưa yên
Về hưu quên chuyện kiếm tiền
Quên luôn đi nhé muộn phiền thế gian
Cô hàng cà
phê
Khách hàng vô quán cà phê
Hêt cà chỗ phê, lại phê chỗ cà
Quán này không có ai già
Cà phê thơm quá nên nhòa hương hoa
Nhà thơ nghèo
Tết hiền mà lại hết tiền
Thi nhân thiếu rượu thân nhi nữ buồn
Rừng khô suối cũng cạn nguồn
Đốt thơ nấu rượu chim muông rụng rời
Hàn sĩ
Đầu năm hàn sĩ ở vườn
Vui nghe hoa cỏ thoảng hương thơm hiền
Cuộc đời muôn thưở thần tiên
Thảnh thơi nghe tiếng chim chuyền líu lo
Cư sĩ
Nghe rằng Phật khắp quanh ta
Ra vườn tìm Phật thấy hoa nở đầy
Hoa rằng kiến Phật nơi đây
Thì xuân là Phật thân này là
xuân.
Đàn bà
Đàn bà là nửa đời ta
Mà sao quá đẹp hơn là nửa kia
Trời cao chẳng giỏi phép chia
Giận trời ta uống rượu bia đở buồn
Bạn mê sấm Trạng
(Mã đề, dương cước anh hùng tận,
Thân dậu niên lai kiến thái mình)
Ngựa phi đường xa chẳng đáo về
Đồng xanh trơ trọi gã chăn dê
Anh hùng lỡ vận nên đành tận
Mùi thân sao thể giống cơm khê!
Bạn thích làm thơ Haiku
Đừng nên than thở ngắn dài
Ngắn chơi theo ngắn dài dai theo dài
Nếu dài chầm chậm lai rai
Nếu ngắn thì cứ hai ku mần hoài
Bán chợ trời
Vợ chữa con thơ ngồi giữa chợ
Thời đói càng thêm thắm thói đời
Chợ đời chờ đợi người thăm hỏi
Mơ cảnh sơn lâm khách tới chơi
Anh và em
Em xa thì tưởng Thúy Kiều
Lại gần mới biết người yêu Chí Phèo
Có quần anh ốm tong teo
Không quần cái đó Chí Phèo thua xa
Bạn mê đọc sách
Mùa xuân đọc sách thiền
Nhìn đâu cũng thấy Tết
Ngất ngây trong hiện tiền
Trước sau đều quên hết
BÓI QUẺ BÀI ĐẦU NĂM
Đầm nâu
Đầu năm bói quẻ đầm nâu
Năm nay bà xã chắc xâu xé chàng
Con ngựa già có cựa ngon
Lại còn cưa ngọn roi mây hù chồng
Đầm cơ
Ông này bóc lá đầm cơ
Năm nay ăn têt chắc là đờ căm
Chiều tím tìm chiếu mà nằm
Hêt mùng thì đợi tới rằm chui ra
Đầm dô (rô)
Ông kia được lá đầm dô
Quẻ này Thánh phán đồ dâm quá
đà
Ba mùng chơi tới bung mà
Tới khi húp cháo cửa nhà đặng yên
Đầm bích
Lá bài đầm bích vỡ lên
Đích bầm cái chắc chớ rên la gì
Các em đừng có rù rì
Nhớ nịnh bà xã không thì mạng vong
Lá bài đầm bích vỡ lên
Đích bầm cái chắc chớ nên la cà
Bầm da bởi tại bà dâm
Dã qùy chừa tật qủy già nạn qua
Bồi rô
Số này bồ cho ăn roi
Vợ cho húp cháo không còi cũng teo
Năm nay khó tránh chèo queo
Tối lo nằm ngủ đừng khoèo móc chi
Mụ cơ
Cụ mơ vợ trẻ vợ cưng
Nấu ăn nhớ nấu cho lưng được liền.
Già cơ
Già cơ là tới giờ ca
Đò lưng cứ mặc đừng lo chi mà
Màu đỏ đào mỏ được vàng
Số này năm tới không sang cũng giàu
Thời gian và rượu
Thời gian qua như rượu
Đem đến bao ngọt cay
Rượu như thời gian bay
Chưa say bình đã cạn
Mới hôm qua là tết
Mà nay xuân hết rồi
Rượu nhớ vừa khui nắp
Mà đã mấy mươi chai
Thời gian không thuốc nhuộm
Mà tóc ta đổi màu
Rượu đâu là hoa bướm
Sao làm ta hư hao
SAU TẾT
Những chiếc phong bao lì xì đỏ chói
Mấy ngày trước đem đến điều may mắn và sự hân hoan
Mấy ngày trước còn được chờ đợi và nâng niu
Cất kỹ vào túi
Giờ thì nằm lăn lóc dưới đất
Không ai màng ngó tới
Khi chỉ có vỏ mà không có ruột
Hồn lìa rồi
Xác phải về với đất bụi mà thôi…
Những cánh mai vàng tươi óng ả
Chỉ cần cơn gió nhẹ thoảng qua
Đã lìa cành rơi lả tả
Nằm vương vất trên các cọng cỏ xanh
Như một dấu chấm than
Ngạc nhiên vì cái mong manh
Của cuộc tồn sinh?
Những bụi bông thọ bông cúc bông mồng gà
Bị vứt ngổn ngang ngoài bụi tre
Dù sao vẫn hơn là nằm trong đống rác
Chờ đợi giờ hỏa thiêu
Không bao giờ nên đốt một bông hoa
Sau khi đã tỏa sắc hương làm đẹp cho người đời.
Hãy để chúng tàn héo và tự rụng dần
theo bước đi lạnh nhạt của thời gian
Những đóa hoa không giống những bài thơ
Mà rất nhiều khi người ta nên cho vào lửa sau khi
đã viết ra
Vì những bài thơ thì rất khác với những
bông hoa.
Những đóa bông giấy
Rụng trên nền cát
Vẫn giữ nguyên sắc màu rực rỡ
Khi lìa cành
Vẫn dâng hiến cho đời vẻ đẹp của mùa xuân
Nhà thơ
Khi đã lìa đời
Biết có còn
Dòng chữ nào để lại
Làm ấm lòng nhân thế hay không
Những cánh chim én đã biến mất tự hôm
nào không ai hay biết
Sương mù buổi mai cũng đã tan
Trời bớt lạnh
Mùa xuân đã qua
Trước mắt là một năm dài nặng trĩu
Ai biết điều gì sẽ xảy ra
Cành lộc đêm giao thừa đã héo úa
Lá xăm đầu năm giờ cũng đã quên
Lòng bâng khuâng chờ đợi giờ xe chuyển bánh
Dồn nhét người chật cứng
Khởi đầu cuộc hành trình dài
Về một phương xa xăm…
Xa gần
Khi con người ở xa
Tình nghĩa thường rất gần
Còn những người quá gần
Tình đôi khi lại xa
Mùa xuân đã qua
Tặng em
Một cánh hoa mai
Để em giữ lại nụ cười đầu xuân
Tặng em
Nắng đẹp vô ngần
Ươm lên mái tóc
Khi gần
Nhớ xa
Tặng em
Một tiếng chim ca
Ru thời gian để làm quà yêu nhau
Mùa xuân đã vội qua mau
Tặng con mắt liếc lén trao tình đầu
KHAI BÚT
Mai vì hương mà nở
Hương vì người mà bay
Ân tình quá rực rở
Đợi gì bút chưa khai!
TIN NHẮN GỞI BẠN
Sức lực yếu dần theo tháng năm
Người gần mà ngỡ quá xa xăm
Mới nâng ly rượu mừng xuân đến
Hạ xuống thì ra sắp cuối năm.
TÀN NIÊN
Nốc ly rượu buổi tàn năm
Trong màu nắng rực thì thầm cỏ hoa
Tháng ngày chen chúc trôi qua
Mà hồn quê cũ có xa bao giờ
ĐÓN GIAO THỪA
Đêm qua còn thức nghe mưa
Mà nay lại đón giao thừa thế sao?
Già rồi bụng vẫn nôn nao
Chờ nghe tiếng pháo đón chào xuân sang
Rất tươi là đóa cúc vàng
Rất xinh là áo của nàng giữa xuân
Rất hiền là mây bâng khuâng
Rất thương em đứng giữa rừng cỏ sương
Mùa xuân đất cũng dâng hương
Nắng buông tóc lụa trãi đường em qua
Mây gần nhắn với gió xa
Nhớ rằng bốn bể cũng là giọt sương
Dẫu cho cuộc sống vô thường
Mai vàng vẫn nỡ nhờ thương bốn mùa
Một mình chờ đón giao thừa
Mới hay sinh tử cũng vừa hôn nhau.
BÚT SEN
MỘT
Ngoài vườn gì đẹp bằng sen?
Giữa bao cỏ dại vươn lên rạng ngời
Hương thơm thoang thoảng xa vời
Hoa như ngọn bút viết lời siêu nhiên
HAI
Từ nơi bùn đất tanh hôi
Hoá thành ngọn bút ghi lời thiên thu
Chữ là mây trắng bay nhanh
Ý là hương tỏa làm xanh đất trời
NGƯỜI VÀ CHIM
Tặng anh Học
Có chú chim non trên cành
Có một ông già dưới đất
Chim líu lo chuyền cành
Lão nhìn mà không chớp mắt
Chim khuất trong vườn lá xanh
Mang theo chút bình yên nhỏ
Thời gian nhanh như cánh chim
Tuổi già sẽ về với cỏ
Lão già ngồi yên giữa vườn
Xuân buông nắng vàng khắp nẻo
Cánh chim đi, lại về
Nhớ ai mà buông tiếng gọi
Ngày kia chú chim lại về
Lão già đã không còn nữa
Vườn hoang phủ đầy lá rụng
Nắng buồn thương nhớ xuân xưa.
KẺ Ở NGƯỜI ĐI
Tôi với bà ai mong chết trước?
Bà nói liền: người ấy để tôi
Mất ông tôi khóc sướt mướt
Làm sao sống nỗi trên đời!
Tôi sẽ nhớ một đời chung bước
Những đêm về thỏ thẻ bên nhau
Tôi sẽ nhớ ngày nào tha thướt
Mà hôm nay tóc đã bạc màu
Tôi dư biết là bà khôn quá
Nhưng chẳng dành, bà cứ đi đi
Xưa đã hứa trao bà tất cả
Nay sẽ nhường cả phút chia ly
Bà cũng biết quen rồi đôi lứa
Khi một mình nhớ lắm bà ơi
Nhớ mái tranh ngồi bên bếp lửa
Đêm mưa về nghe tiếng cơm sôi
Nhớ hồi đó bà mơ chiếc áo
Tôi tiếc tiền chì chiếc đôi câu
Bà nhẫn nhịn một mình mếu máo
Quá yêu chồng nên kiếp bạc màu
Chiếc giường ngủ vô cùng lạnh vắng
Bao cái mền có thế được đâu
Gác tay thao thức đêm thâu
Giờ đây bà ở nơi đâu hởi bà?
Trên đường phố bao người xa lạ
Cứ lâu lâu lại ngỡ là bà
Môi tóc ấy sao mà giống quá
Nên nhìn hoài đến lúc đi xa
Thôi kẻ ở người đi buồn lắm
Ước gì ta cùng dắt nhau đi
Để mai sau cõi đời vạn dặm
Tôi với bà không phải chia ly!
09-10-2008
ĐÊM QUA
Đêm qua trong lúc em nằm ngủ
Anh thức một mình nghĩ vẩn vơ
Gió lạnh vào nhà không gỏ cửa
Sao đẫm hồn anh bao ý thơ
Đời ta dẫu sống trong trời đất
Có khác chi đâu cỏ giữa đồng
Trăng sáng phủ vàng ai biết mặt
Thương người réo rắt hạt sương trong
Đêm qua trong lúc em nằm ngủ
Đốt thuốc vàng tay chẳng ấm lòng
Anh thấy đời mình như khói thuốc
Mỏng manh nhòa mất giữa hư không
Đêm qua trong lúc em nằm ngủ
Không biết rằng em có nhớ ai
Thời gian len lén bò qua cửa
Đem dấu mùa xuân trong cánh mai!
ĐÔNG
Một năm chỉ có đôi ngày lạnh
Cũng đủ phố phường khoe sắc đông
Mây xám ngập trời trong hiu quạnh
Gió buốt từng cơn rét tái lòng
Trời đất nghìn năm buồn mãi vậy
Chim bay mòn mõi có ai mong
Uống mãi làm chi từng ngụm đắng
Cho hồn tan loãng giữa thinh không…
QUÊ HƯƠNG
Xin cho ta tràng chuông
Theo sông ta tìm nguồn
Rượu bầu ta ngốc nghếch
Hát hòa cùng chim muông
Hay cho ta tiếng mõ
Mỗi đêm khi ta về
Nấc lên theo giọng gỏ
Khóc òa: Quê hương ơi!
MAI & SƯƠNG
Nắng vàng vừa bừng dậy
Mai khe khẻ cựa mình
Sương mai rơi rung rẩy
Thôi một kiếp phù sinh
GIAO THỪA
Bao người đang chờ đợi
Giờ đón mùa xuân sang
Sương gió về tụ hội
Hoa vẫn ngủ miên man
TRỘM NHÌN
Xuân chưa kịp về
Mai vàng đã nở
Én núp bên hè
Mắt tròn bở ngỡ
CỎ ÚA
Đông giá chưa sang
Xuân hồng sắp tàn
Ngỡ là cỏ úa
Nào hay tóc nàng
TỨ QUÝ
Mai là hoa của sương
Lan là hoa của tuyết
Trúc trãi tình bóng nguyệt
Cúc xinh vì nắng vương
CỘI MAI
Cội mai già trăm tuổi
Hoa nghìn cánh khoe hương
Trẻ già vui nắng mới
Xuân toả khắp mười phương
GỐC MAI
Thân già gân guốc khổ
Mang dáng núi hình sông
Mai vàng tưng bừng nở
Rực rỡ cánh Lạc Hồng
MAI RỪNG
Từ rừng sâu núi thẳm
Mai lạc loài đến đây
Bao người khen sắc thắm
Trên tấm thân đoạ đày
BƯỚM ONG
Bướm tìm cành sen búp
Mai có ong tri hương
Từng cánh từng cánh rụng
Vì trĩu nặng yêu thương
MAI & ONG
Mai không đủ bóng mát
Bướm vàng liền bỏ đi
Chàng ong kẻ tình si
Vừa múa vừa trỗi nhạc
MAI & ĐÀO
Nắng trời Nam rực rỡ
Mai nở vàng núi sông
Sao em nhìn bở ngỡ
Nhớ nụ đào phải không?
CHỢ ĐỜI
Hoa nằm phơi giữa chợ
Khác gì phận lưu vong
Mà không hề run sợ
Nhờ giữ hương trong lòng
MAI SỚM
Mùa đông đang run rẩy
Hoa mai đã nở vàng
Xuân hồng vừa thức dậy
Én chẳng buồn bay sang
MAI GIẢ
Mai giả khác gì mai
Giữa cuộc đời quá giả
Ta với người không hai
Cứ nở cho thật đã
TÀN XUÂN
Từng cánh hoa rơi rụng
Ta biết làm sao hơn
Tháng giêng trời tỉnh mộng
Chưa biết ai buồn hơn
MAI GIÊNG
Cám ơn mai rực rỡ
Đem sắc hương dâng đời
Chia ly đừng nức nở
Tâm hoa càng rạng ngời
NHƯ MAI
Thân ta như cội mai
Chịu bao điều khổ nhọc
Mà vẫn luôn đắm say
Nhờ đã quen tiếng khóc
LÁ HOA
Nụ cười là đoá mai
Bàn tay là lộc biếc
Tay cứ làm thơ hoài
Để mai cười đơn chiếc
( 25-12-07)
ĐÀO PHƯƠNG BẮC
Đào hồng từ đất Bắc
Du lãng về phương Nam
Trơ cành dưới nắng gắt
Nhớ mưa phùn xa xăm
ĐÀO & MAI
Đào Mai có hò hẹn
Sao nở hoa một mùa
Duyên tình vừa mới bén
Đã quên ngày xuân xưa?
NHỚ CỘI NGUỒN
Nằm phơi nắng trời Nam
Đào vô cùng tủi hổ
Nụ úa khóc âm thầm
Chỉ mơ về đất tổ
TỦI HỜN
Những người muôn năm cũ
Nâng niu cành mai hương
Đào tủi hờn héo nụ
Rủ hồn trong gió sương
BẤT NGỜ TAO NGỘ
Trời phương nam lưu lạc
Gặp lại cành đào xưa
Ngỡ mùa xuân đất Bắc
Mừng biết mấy cho vừa
TÌM ĐÀO
Cuối năm kiếm cành đào
Chỉ thấy toàn hoa mai
Có đào dù đắt mấy
Tiền đây ta sẽ trao
XÓT XA
Cuối năm đi tìm đào
Như giữa trưa tìm sao
Bỗng kìa trên hè phố
Vương vãi mấy cành đào
MAI & LAN
Mai là màu của nắng
Lan là sắc của sương
Lan thoang thoảng mùi hương
Mai nghĩa sâu, tình nặng
TRÚC & MAI
Trúc đầu đình ngạo nghễ
Mai thủ phận dịu dàng
Trúc chờ trăng múa kiếm
Mai chỉ đợi bóng chàng
PHỤNG HIẾN
Mai là tình nắng hạ
Lan là nghĩa tuyết sương
Cùng toả ra ngát hương
Dâng tặng người xa lạ
CỘI HOA
Anh nằm chết khi tuổi già chưa hết
Giữa khu vườn vẫn rộn tiếng chim kêu
Nắng vàng quá mà anh nằm đâu biết
Cội hoa xưa vừa nở đóa buồn thiu
(những ngày vẫn còn sống)
CHỚM ĐÔNG
Chiều mùa đông se lạnh
Trời xám mây chập chùng
Cây khô cành hiu quạnh
Đôi bướm vàng ung dung
Chập chờn trên lá cỏ
Trời đất rộng vô cùng
Sao lạc vào lối nhỏ
Một giấc mơ não nùng
Bay tìm hương theo gió
Mùa đông buồn lạ lùng
Mùa đông biến thành bướm
Hay bướm là đoá hoa
Bay lên từ cõi mộng
Tan vào hạt sương sa
Đất đã dâng bóng tối
Đôi bướm nhoà nhạt dần
Lòng tôi nghe bối rối
Sao em không đứng gần
Bướm đã mang mùa xuân
Vào giấc mơ đêm ấy
Để lại chút bâng khuâng
Niềm vui vừa sống dậy.
Em có bao giờ không
Cùng ta thành đôi bướm
Bay thảnh thơi phiêu bồng
Quên mình là cánh bướm
(15-12-07)
XUÂN KHÔNG PHÁO I
Xuân về
Mà én chẳng về
Mai vàng nhớ bạn
Nụ buồn
Không tên
Trời xanh mây trắng mông mênh
Hờn ai
Nên én
Đã quên lối về
XUÂN KHÔNG PHÁO II
Xuân về
Én chẳng còn bay
Pháo không còn nổ
Hoa mai
Cũng buồn
Sớm mai
Thơ thẩn ngoài vườn
Lá khô rơi rụng
Nhớ ai
Một mình
Xóm làng bốn phía lặng thinh
Trẻ con đón tết
Trùm mền
Ngủ say.
Giật mình văng vẳng bên tai
Dường như pháo nổ
Vang ngoài
Ổ rơm
NỤ
Một đêm giá rét vừa trôi qua
Cỏ cây run rẩy
Rất may hồng vừa chớm nụ
(Vậy em còn buồn về chuyện gì?)
BÁN HOA
Hoa kia đáng giá ngàn vàng
Sao em đi bán dăm ngàn mà thôi?
Nàng vừa chúm chím đôi môi
Lệ hồng chợt đổ cuốn trôi nụ cười
MAI NỞ
Dù em ngủ, anh thức
Mai vẫn cứ đưa hương
Mai vẫn tưng bừng nở
Dù em ghét, anh thương
KIẾN HOA
Một giọt sương vô tình rơi
Ướt đầm thân kiến
Lạc nẻo về trên cánh hoa
Khô héo bên rào thưa
GIÃ BIỆT
Mai nở hết xuân thì
Tháng giêng chẳng còn chi
Rụng cánh hoa lần cuối
Chào giã biệt người đi
( 26-12-07)